Vừa hay vào lúc này, Cơm Nắm cũng phát hiện ra chủ nhân, đôi chân nhỏ lúc la lúc lắc chạy tới.
Không cần phải nghi ngờ, phản ứng đầu tiên lúc Cơm Nắm nhìn thấy chủ nhân là muốn ôm một cái.
Hách Tri Nhiễm cũng như vậy, nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của tiểu gia hỏa kia, theo bản năng liền muốn ôm ôm thơm thơm giơ cao cao.
Mà nàng quả thực cũng làm như vậy, sau khi thân thương cùng tiểu gia hỏa đáng yêu kia một phen, nàng lại pha cho nó một chậu sữa để uống.
Cho Cơm Nắm ăn uống no đủ xong, Hách Tri Nhiễm mới nói với nó: “Cơm Nắm của chúng ta đã ăn no rồi, có phải nên giúp ta làm việc không nào?”
"Ừm..."
"Bên ngoài có thiệt nhiều rắn, ngươi có thể khiến cho chúng nó nghe lời của ngươi không?"
"Ừm..."
"Tốt lắm, ta nghỉ ngơi một lúc liền mang ngươi đi ra ngoài."
"Ừm..."
Cơm Nắm không ngừng phát ra tiếng kêu ừm ừm, khiến cho Hách Tri Nhiễm bật cười khe khẽ, đồng thời lại ôm lấy nó vào lòng mà xoa nắn.
Thật lâu sau đó, nàng mới để Cơm Nắm tự mình vào rừng trúc chơi, nàng cùng Mặc Cửu Diệp ăn vài thứ đơn giản, dự tính nghỉ ngơi trong chốc lát lại đi ra.
Nói là nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều.
Hai người sửa sang một phen liền ôm Cơm Nắm xuất hiện trong sơn động.
Thanh âm của đàn rắn vẫn ở đó như trước, Hách Tri Nhiễm dịu dàng nói với Cơm Nắm: "Bảo bối, có nghe thấy âm thanh có đàn rắn chưa?" "Ừm..". —
Trình độ thông minh của Cơm Nắm mặc dù vượt qua sự hiểu biết của Hách Tri Nhiễm, nhưng dù sao nó vẫn là một động vật nhỏ, không thể nào có linh trí giống như con người, nó "ừm" một tiếng không ngần ngại, dường như đã kinh động tới đàn rắn.
Hai người một người một gấu đứng nguyên tại chỗ, cảm giác âm thanh kia đang từng chút từng chút tiến về phía bọn họ.
Hách Tri Nhiễm tính toán để cho Cơm Nắm khống chế những con rắn kia, bởi vậy trước khi rời khỏi không gian cũng không hề bôi bột hùng hoàng lên người mình cùng Mặc Cửu Diệp.
Nàng thời thời khắc khắc giữ vững phòng bị, một khi Cơm Nắm không thể khống chế đàn rắn, nàng chỉ có thể trở lại không gian một lần nữa.
Mắt thấy đàn rắn càng ngày càng tới gần, chỉ nghe Cơm Nắm lại phát ra một trận tiếng sói tru, mấy con rắn kia lập tức dừng động tác lại.
Đồng thời hai người cũng thấy rõ số lượng của đàn rắn, bằng mắt thường cũng có thể thấy được phải hơn một ngàn con, may mắn tố chất tâm lý của Hách Tri Nhiễm đủ mạnh, nếu không nhất định sẽ bị hình ảnh đàn rắn rậm rạp ở trước mắt làm cho ghê tởm.
Tràng cảnh đấy quả thực không thể dùng ngôn từ để hình dung, tóm lại chính là hai chữ "ghê tởm".
Nhiều rắn như vậy có thể tụ tập lại một chỗ, không cần nghĩ cũng đều biết, nhất định là sự ghé thăm của tam ca khiến cho người của Tư Manh sơn trang dâng lên tâm lý đê phòng.
Vì phòng ngừa lại có người lẻn vào mới cố ý đặt nhiều rắn như vậy ở đây.
Ngay vào lúc Hách Tri Nhiễm đang suy tư, Cơm Nắm lại phát ra một tiếng gầm rú về phía đàn rắn, mấy con rắn kia liền bắt đầu có trình tự mà xếp thành hàng, đồng thời ngẩng đầu lên, còn không ngừng phun lưỡi rắn.
Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp ở đối diện, bọn họ đều biết Cơm Nắm đã thành công khống chế đàn rắn. "Cơm Nắm ngoan ngoãn, giỏi quá đi." Trong lúc nói chuyện Hách Tri Nhiễm không nhìn được mà hôn bẹp một cái lên trán của Cơm Nắm.
Cơm Nắm đắc ý khoa khoa tay múa chân vui vẻ, ôm chặt lấy cổ chủ nhân bắt đầu làm nũng.
Hách Tri Nhiễm đột nhiên hôn Cơm Nắm cũng là hành động không khống chế được, lúc này nàng còn có việc cần Cơm Nắm làm, không có khả năng cứ đứng ở đó để hôn tiểu gia hỏa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT