Cho dù như vậy, binh lính vấn như cũ không buông tha cho bọn họ.

Một gã binh lính dắt quân khuyển cản đường của hai người.

“Các ngươi có nhìn thấy hai người Đại Thuận hay không?”

Mặc Cửu Diệp nắm chặt lấy tay Hách Tri Nhiễm, ra vẻ căng thẳng trả lời: “Không...không nhìn thấy.”

Hắn thường xuyên giao tiếp cùng người Nam Cương, hoàn toàn có thể dùng giọng địa phương mà bọn họ đang nói để nói chuyện với bọn họ.

Binh lính không vui oán giận liếc mắt nhìn hai người một cái, mới thả cho bọn họ rời đi.

Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm đi thẳng về hướng thành trì tiếp theo của Nam Cương.

Trên đường đi lúc bọn họ đi ngang qua quân doanh, nơi đó đã tiến vào trạng thái đề phòng.

Bọn họ ngược lại không thấy lo lắng về chuyện này, hiện giờ bọn họ đã ăn mặc theo cách của người Nam Cương, cùng lắm thì chỉ giống vừa rồi bị người ta lôi ra xét hỏi một phen.

Giống như những gì đã đoán trước, đi đến vị trí trạm kiểm soát liền có người chặn lại.

"Các ngươi là làm cái gì?"

Mặc Cửu Diệp vội vàng tiến lên, giải thích nói: "Chúng ta là tới biên cương để thăm một vị lão bằng hữu, hiện giờ dự tính quay về Liên thành."

Liên thành chính là thành trì gần nhất với biên cảnh của Nam Cương, chỉ cần đi thông qua nơi này, đi bộ tiếp hai canh giờ liền tới nơi.

Hơn nữa Mặc Cửu Diệp biết, quản lý ở Nam Cương không được cẩn thận như ở Đại Thuận, nếu như không phải thời kỳ chiến tranh, buổi tối cửa thành cũng sẽ không đón... Õ -

Bởi vậy lúc này bọn họ nói đi Liên thành cũng không có vẻ gì là đường đột.

Binh lính kiểm tra một phen, liền thả bọn họ rời đi.

Mặc Cửu Diệp dẫn theo Hách Tri Nhiễm thỉnh thoảng lại dùng một ít khinh công để đi đường, không tới một canh giờ liền tiến vào Liên thành.

Liên thành cũng không phải là mục tiêu cuối cùng của bọn họ, tin tức về Tư Manh sơn trang mà tam ca nghe ngóng được ở vùng ngoại ô của kinh thành Nam Cương, lộ trình từ Liên thành tới nơi có khoảng chừng hơn hai trăm dặm.

Vì để sớm đến được nơi đấy, hai người ở vùng quan ngoại của Liên thành lấy ra một chiếc G63.

Nơi này chẳng có mấy người, lại là đêm đen gió lớn, vừa hay thích hợp để lái xe.

Bởi vì Mặc Cửu Diệp phát hiện tin tức phụ huynh còn sống, dọc đường đi đều vô cùng trầm mặc.

Hách Tri Nhiễm cũng không có ý quấy rầy hắn, ngồi ở ghế phó lại tự mình suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, nàng liền mở miệng.

"Chàng tính toán đi đâu trước tiên?”

Mặc dù Mặc Cửu Diệp vẫn luôn không nói gì, nhưng trong lòng vẫn đang suy tính đến vấn đề này, thấy tức phụ hỏi, liền nói ra suy nghĩ của chính mình.

“Ta tính tới Tư Mông sơn trang trước."

Đề nghị này cùng với ý tưởng của Hách Tri Nhiễm không mưu mà hợp.

Lúc bắt đầu mặc dù hai người đều không nói về trình tự đi những đâu, nhưng đều ăn ý dự tính tới hoàng cung trước một chuyến.

Nơi đó chẳng những có thứ để giải độc giúp các tẩu tẩu, còn có nam châu màu đen đáp ứng được cho nhà sưu tầm nho nhỏ.

Nhưng mà, sau khi khai quật những phần mộ ấy, suy nghĩ của bọn họ đều thay đổi. Hiện giờ ở trong lòng của Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm, dù là chuyện gì cũng không quan trọng bằng tin tức về phụ thân cùng các huynh trưởng, huống hồ gì, nếu như bọn họ thật sự còn sống, lúc này không biết đang phải chịu đựng sự tra tấn như thế nào, đương nhiên là cứu được người càng sớm càng tốt.

Bởi vậy, Tư Mạnh sơn trang chính là địa điểm manh mối quan trọng nhất trước mắt.

Hách Tri Nhiễm trịnh trọng nói: "Ừm, hẳn là đi nơi đó trước tiên, chẳng may chúng ta nháo ra động tĩnh quá lớn ở hoàng cung trước, khiến cho người có lòng chú ý tới sẽ không tốt lắm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play