Hách Tri Nhiễm khẽ vuốt đầu của nó, ôn nhu nói: “Cơm Nắm đừng sợ, là ta.”
Hai cánh tay nhỏ ú nụ của Cơm Nắm dùng sức ôm chặt lấy cổ của chủ nhân, trong miệng còn phát ra âm thanh ư ư rất nhỏ, dáng vẻ như vậy quả thực đáng yêu đến cực điểm.
Hách Tri Nhiễm vuốt lông giúp nó, cũng không quan tâm tiểu tử kia có thể nghe hiểu những gì mà bản thân nói hay không, nàng chỉ về phương hướng của mấy con quân khuyển kia rồi nói:
“Cơm Nắm à, nơi đó có rất nhiều cẩu cẩu đang chặn mất đường của chúng ta, ngươi có thể chỉ huy chúng nó được không nào?”
Đôi mắt to tròn đen láy của Cơm Nắm chăm chú nhìn vào chủ nhân, dáng vẻ nhỏ vô cùng trịnh trọng nói: “Um...”
Hách Tri Nhiễm có thể khẳng định, tiểu gia hỏa này nhất định là nghe hiểu được những gì mà nàng nói, nàng quả thực mừng rỡ không thôi.
"Phu quân, chúng ta nghĩ cách tiếp cận lối vào của Nam Cương một chút đi."
Động tác nhỏ vừa rồi của một người một gấu đã lọt vào mắt của Mặc Cửu Diệp, nếu không phải hắn từng tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Cơm Nắm, giờ phút này chắc chắn cho rằng Hách Tri Nhiễm bị điên rồi.
Trên thực tế không phải như vậy, cục Cơm Nắm trắng đen này quả thực có chút năng lực khác với mấy con "gấu" bình thường.
"Được, ta sẽ mang nàng và nó qua đó."
Vừa dứt lời, Mặc Cửu Diệp liền ôm lấy một người một gấu nhẹ nhàng nhảy xuống một thân cây.
Hắn một tay ôm lấy Đoàn Tử mập mạp, một tay ôm lấy tức phụ, dọc theo bụi cỏ ven đường lặng lẽ tiếp cận lối vào của Nam Cương.
Lúc cách đám thủ vệ kia khoảng chừng năm thước, hắn liền ngừng lại. "Cơm Nắm, bây giờ ngươi thử xem."
Hách Tri Nhiễm nói thêm: "Cơm Nắm bảo bối, ngươi cho bọn cẩu kia kêu một tiếng."
Chỉ thấy Cơm Nắm ngẩng cao cái đầu nhỏ, nhìn về phía mà chủ nhân chỉ rồi kêu lên một tiếng.
"Ngaooo..."
Âm thanh này hoàn toàn khác với tiếng kêu của Cơm Nắm mà nàng từng nghe trước kia, có chút giống sói tru...
Mặc kệ là hú cái gì thì tóm lại âm thanh của Cơm Nắm rất rõ ràng đã làm kinh động tới mấy con quân khuyển ở lối vào.
Mặc Cửu Diệp quét mắt nhìn một phen, ôm Hách Tri Nhiễm cùng Cơm Nắm nhảy tới một sườn núi ở phía cao.
Hách Tri Nhiễm lấy kính viễn vọng ra nhìn về phía lối vào của Nam Cương.
Chỉ thấy mấy con quân khuyển đó đang liều mạng giãy giụa, có con đã giãy ra khỏi tay của binh lính rồi cắm đầu chạy trốn tứ phía.
Bọn binh lính cũng trở nên hoảng loạn, đang có ý đồ đi tới khống chế những con quân khuyển kia, đồng thời còn có người hô lớn: "Có địch, đề phòng..."
Trải qua một hồi nháo loạn của quân khuyển, binh lính canh gác ở lối vào của Nam Cương đã loạn thành một đoàn, đuổi theo những con quân khuyển kia.
Lại nhìn về phía thủ vệ ở lối vào, mặc dù còn chưa đạt tới tình huống không còn sót lại một tên nào, nhưng có thể thấy được nhân số cũng đã vơi đi không ít.
Thấy Mặc Cửu Diệp đã bắt đầu rục rịch muốn động thủ, Hách Tri Nhiễm vỗ nhẹ vài cái lên cái đầu nhỏ của Cơm Nắm, lập tức đưa nó vào trong không gian, hơn nữa sử dụng ý thức thao tác, rất nhanh liền thưởng cho tiểu gia hỏa kia một chậu sữa cùng với táo nhỏ.
Ý thức của nàng vừa mới rời khỏi không gian, Mặc Cửu Diệp đã bắt đầu hành động rồi. Chỉ thấy hắn nắm lấy thắt lưng của Hách Tri nhiễm, đề khí phi thân nhảy lên, bay thẳng tới vị trí lối vào của Nam Cương.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, Hách Tri Nhiễm cột chắc ám khí ở trên cánh tay, mặt khác còn đem theo một quả lựu đạn, nếu như có tình huống gì bất trắc, nàng sẽ quyết đoán lựa chọn ra tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT