Mạnh Hoài Ninh nghe lão phu nhân nhắc đến huynh trưởng của hắn ta, trong lòng mong đợi lão phu nhân cũng hỏi về tình hình của mình, như vậy, hắn ta cũng có cơ hội bày tỏ thái độ.

Nhưng đợi cả nửa ngày, Mặc lão phu nhân cũng không hỏi.

Nếu như đối mặt với những việc khác, hắn ta cũng không có có tình cách không dứt khoát kiểu này, hắn ta đã thản nhiên đàng hoàng nói ra từ lâu rồi.

Nhưng đối mặt với chung thân đại sự của mình, hắn ta vẫn cứ nhát gan.

Đáng tiếc, khó khăn lắm mới có được cơ hội giao lưu với Mặc gia, hắn ta hình như chưa nói được câu trọng điểm nào......

Mặc lão phu nhân cũng nhìn ra được, tiểu tử này đối với việc chung thân đại sự của mình vẫn có chút không được tự nhiên, bà đã chủ động cho hắn ta cơ hội nhắc đến rồi, vậy mà hắn ta vẫn không nói.

Nếu đã như vậy, chuyện giữa hắn ta và Mặc Hàm Nguyệt chỉ đành xem duyên phận thôi.

Dù sao cũng đến làm khách, thời gian đã không còn sớm nữa, đương nhiên Mạnh Hoài Ninh không còn lí do để ở lại, sau khi uống một li trà, hắn ta bèn không nỡ nhắc tới việc cáo từ.

Các nữ quyến bận rộn đến tận đêm khuya, cuối cùng cũng làm hết thịt của một trăm con thỏ thành thịt thỏ cay. Ngày hôm sau dậy sớm đóng vào giấy dầu xong xuôi, Mặc Cửu Diệp bèn tính tự mình đưa đến chỗ Đường Minh Duệ.

Kết quả mỗi lần đều trùng hợp như vậy, mọi người vừa bỏ thịt thỏ cay lên xe la, thì Đường Minh Duệ mang theo quà đến cửa.

Lần này còn có cả Đường Minh Hân đi theo hắn ta.

Vì tiểu cô nương dùng thuốc cao thảo dược Hách Tri Nhiễm đưa, trên mặt không có vết sẹo nào khi bị thủy đậu, vẫn luôn là dáng vẻ xinh đẹp trước kia. Nhìn thấy Đường Minh Duệ, Mặc Cửu Diệp đã biết chuyến này mình không cần chạy nữa rồi.

Hắn đưa Đường Minh Duệ vào nhà trước, sau đó nói việc tối qua làm được một số lượng lớn thịt thỏ cay cho hắn ta biết.

Lần này Đường Minh Duệ đến chỉ đơn thuần là muốn chúc tết, không ngờ đến có kinh ngạc lớn đến vậy.

Đối với một thương nhân mà nói, không có việc gì quan trọng hơn việc làm ăn.

Hắn ta vất luôn muội muội ở đó rồi chạy đi xem thịt thỏ cay kia, hận không thể mang luôn đến thành kiếm một số tiền lớn.

Mặc Hàm Nguyệt thấy trong nhà có một vị khách nhỏ, bèn chủ động đưa nàng ấy đến chỗ mình chơi.

Đường Minh Duệ vốn định ở lại Mặc gia một ngày, lúc này mọi người đang đón năm mới ở nhà, hắn cũng không có việc gì bận, khó khăn lắm hắn mới có chút thời gian rảnh rỗi, đây là thích hợp để đi thăm người thân, bạn bè.

Kết quả là hắn không thể ngồi yên sau khi mua những con thỏ đông, hắn muốn nhanh chóng vận chuyển những con thỏ đông đó về thành trước buổi trưa và bán chúng để kiếm thêm tiền trong dịp tết Nguyên Đán.

Hắn gọi Đường Minh Hân cùng rời đi, không ngờ, Đường Minh Hân lúc ra khỏi chỗ hẹn với Mặc Hàm Nguyệt, trên tay ôm một con thỏ lông xù trông còn to hơn cả con ch.ó bản địa nhỏ.

Bộ lông trên cơ thể dài rất sang trọng, tai do quá dài nên cụp xuống hai bên đầu.

Nếu không phải con thỏ đang động đậy, Đường Minh Duệ còn tưởng rằng nhà họ Mặc đã nghiên cứu ra một loại con thú nhồi bông mới.

Đường Minh Hân ôm con thỏ Angora vào lòng, nhếch mép cười.

"Đại ca huynh mau xem, Hàm Nguyệt tỷ tặng cho muội một đại bảo bối này."

Ánh mắt của Đường Minh Duệ đã sớm bị thu hút bởi con thú lông trong n.g.ự.c của muội muội mình, hắn ta bước đến kiểm tra rồi hỏi: "đây là con thỏ sao?" Đường Minh Hân gật đầu: "Ừm, là bảo bối do Hàm Nguyệt tỷ tỷ nuôi, tỷ ấy rất hào phóng đã tặng cho muội một con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play