Nhưng, Mạnh Hoài Ninh không định cầu hôn ngay, dù sao thì hắn vẫn chưa biết tâm ý của Mặc Hàm Nguyệt, càng không biết dự định của Mặc gia, hắn ta sợ bất chấp nói ra chuyện này sẽ phản tác dụng.

Vậy nên, Mạnh Hoài Ninh dự định sau này sẽ qua lại với Mặc gia nhiều hơn, thuận tiện tìm cơ hội tiếp xúc với Mặc Hàm Nguyệt.

Mạnh Hoài Ninh đến rồi, huynh đệ Mặc gia tạm thời giao công việc xử lí thỏ cho đám người Lương Hạo, đám huynh đệ cùng nhau đến phòng chính để tiếp khách.

Mặc Hoài Ninh rất ngạc nhiên, hắn ta không ngờ ngũ ca và bát ca của Mặc gia còn sống,  lại có thêm một tam ca nữa sống sót.

Việc này không thể không khiến hắn ta suy nghĩ nhiều hơn.

Rốt cuộc là Mặc gia có chuyện gì, nam đinh đã c.h.ế.t lần lượt sống lại, việc này kì lạ quá rồi.

Thậm chí Mạnh Hoài Ninh còn có một suy nghĩ là có thể huynh đệ Mặc gia đều sống sót.

Còn về việc huynh đệ Mặc gia sống lại như thế nào, thì vấn đề này hơi nhạy cảm, Mạnh Hoài Ninh vẫn rất có chừng mực mà không hỏi.

Nhưng, sự vui mừng cho người Mặc gia là thật.

Hàn huyên một lát, Mạnh Hoài Ninh mới mang quà mình đưa đến bày ra trước mặt mọi người.

Không thể không nói, Mạnh Hoài Ninh đúng là làm rất chu đáo.

Hắn tặng cho trưởng bối duy nhất của Mặc gia Mặc lão phu nhân một cây nhân sâm già, để cho bà bồi bổ thân thể.

Chuẩn bị cho các tẩu tẩu bánh hoa quế của tiệm điểm tâm nổi tiếng Doãn Thành, tặng cho huynh đệ Mặc gia lá trà mà năm ngoài người nhà hắn ta gửi đến.

Sau đó, Mạnh Hoài Ninh lấy ra một bao vải nhỏ tinh xảo, bên trong lại là móc treo thỏ tai dài.

Vì để chọn cho Mạnh Hàm Nguyệt một món quà mới lạ, có thể nói là Mạnh Hoài Ninh đã phí hết tâm tư.

Hắn ta còn đặc biệt phái Mạnh An đi ra ngoài nghe ngóng xem các cô nương thích những gì.

Kết quả mà Mạnh An nghe ngóng lại được chính là, gần đây, dù là ở Doãn Thành hay những huyện thành xung quanh, các cô nương nhà giàu đều có thể mua một con gấu nhồi bông như vậy để lấy làm vinh hạnh.

Nhưng gần đây trong tay Đường Minh Duệ căn bản là không có hàng, có thể mua được món đồ này, Mạnh Hoài Ninh còn lợi dụng thân phận huyện lệnh này để được từ trong tay người khác.

Không chỉ như vậy, hắn ta còn bỏ ra giá cao, người ta mua với giá mười hai lượng, hắn ta cũng phải bỏ ra hai mươi tư lượng mới mua lại được.

Sau khi người Mặc gia nhìn thấy móc treo thỏ tai dài, có thể nói là vẻ mặt kì lạ.

Mấy huynh đệ Mặc gia đưa mắt nhìn nhau, muốn cười lại ngại không dám cười.

Mấy vị tẩu tẩu cũng thế, khi nghe nói Mạnh Hoài Ninh tốn hai mươi tư lượng mua món đồ này, mọi người cố sức dùng khăn tay che mặt sợ cười rộ lên.

Mạnh Hoài Ninh tùy mặt gửi lời cũng nhìn ra được có gì không ổn, hắn ta có chút không biết làm sao mà hỏi:

"Các vị huynh tẩu, có chỗ nào Mạnh mỗ làm sai sao?"

Mặc Hàm Nguyệt thấy Mạnh Hoài Ninh tiêu tiền oan uổng để mua món đồ này tặng cho mình, bèn đỏ mặt giải thích.

"Mạnh đại nhân, móc treo tai dài này là do chính tay ta và các tẩu tẩu làm ra."

Nghe vậy vẻ mặt Mạnh Hoài Ninh tràn đầy sự không dám tin, va phải đôi mắt to đơn thuần lại sạch sẽ của Mặc Hàm Nguyệt, hắn cố gắng bình tĩnh hỏi:

"Ý của Mặc cô nương là, món đồ này là do mọi người làm ra?" Mặc Hàm Nguyệt dùng SỨC gật gật đầu: "Đúng vậy, nhà ta nuôi thỏ, cái này dùng da thỏ sau khi nhuộm màu làm ra đấy."

Mạnh Hoài Ninh biết Mặc gia nuôi thỏ, cũng biết bọn họ bán thịt thỏ lấy tiền.

Không ngờ rằng, đến da thỏ mà bọn họ cũng có thể dùng vào đúng chỗ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play