Nghĩ đến nhi tử trước kia là người yêu thích sạch sẽ, hiện giờ lại lôi thôi thành như vậy, Mặc lão phu nhẫn nhịn không được một trận đau lòng.

"Vân Phong trên đường đi sợ là chịu không ít thiệt thòi đúng không?"

Đối mặt với mẩu thân mình, Mặc Vân Phong tỏ ra vô cùng cung kính.

"Mẫu thân lo lắng nhiều, nhi tử mọi thứ đều rất tốt."

Hai mẫu tử vừa nói được vài câu, thì tam tẩu tử đã đi tới.

"Phu Quân, ngươi xem trên người ngươi bẩn quá, ta vừa mới đun nước nóng, ngươi đi tắm trước đi."

Không phải vì tam tẩu muốn cùng bà cướp người, mà là vì nàng tương đối hiểu tính ưa thích sạch sẽ của phu quân nhà mình.

Nếu không phải vừa rồi vội vã ăn cơm tất niên, thì chắc hẳn phu quân đã đi tắm rửa ngay rồi.

Mặc lão phu nhân cũng có ý này, nhàn nhạt nói: "Vân Phong đi tắm trước, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Mặc Vân Phong đã sớm cảm giác toàn thân khó chịu, liền đứng dậy cùng tức phụ nhi rời đi.

Tam tẩu rãnh rỗi đã giúp hắn thay rất nhiều quần áo, bao gồm áo lót, áo ngoài hay áo bông đều có, thậm chí còn chuẩn bị sẵn vài đôi giày.

Không đến một canh giờ, Mặc Vân Phong đã tắm rửa sạch sẽ, trở về nhà chính.

Cánh cửa được mở ra, Hách Tri Nhiễm vậy mà sửng sốt vài giây.

Đây còn là tam ca lôi thôi kia sao?

Lột xác thành một người cao phú soái luôn rồi...

Huynh đệ Mặc gia đều có chiều cao gần như trên 180, hơn nữa còn có thân hình cân đối. Chưa nói đến diện mạo, nhưng chỉ cần là những người mà Hách Tri Nhiễm từng thấy qua, đều có vẻ ngoài khí phách.

Tam ca nay đã qua tuổi ba mươi, nhìn qua đều mang một nét trầm ổn tự nhiên.

Lại nhìn tam tẩu, xem phu quân nhà mình bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu.

Mặc lão phu nhân chỉ vào vị trí bên cạnh.

"Vân Phong, tới đây ngồi với nương."

Thấy tam ca ngồi xuống, Mặc Hàm Nguyệt vội vàng bước tới giúp hắn ta lấy một tách trà nhỏ.

Mặc Vân Phong biết mọi người có rất nhiều chuyện muốn hỏi, cho nên sau khi uống một ngụm trà liền chủ động mở miệng.

"Ta rời hồ nước mặn, liền đi thẳng đến Tân Nam Cương."

Khi tiến vào biên giới Nam Tân Cương, ta mới phát hiện, ở đó có rất nhiều người dưỡng cổ, người dưỡng cổ ở đó rất khiêm tốn, ngày thường xuất nhập như những người bình thường, không thể phân biệt được ai là người dưỡng cổ.

Sau này, sau nhiều lần tìm hiểu, ta được biết có một thánh địa dưỡng cổ ở Tân Nam Cương tên là sơn trang Tư Manh, họ không biết tên thật của người sáng lập ra, nên mọi người đều gọi hắn ta là tiên sinh Tư Manh."

Khi nghe thấy hai chữ "Tư Manh, Mặc lão phu nhân cau mày.

Phản ứng kỳ lạ của bà bà không thoát khỏi ánh mắt Hách Tri Nhiễm.

“Nương, cái tên này có gì đặc biệt sao?”

Mặc lão phu nhân lưỡng lự một lúc, rồi kể lại câu chuyện ngày xưa.

"Ta chỉ là hơi nhạy cảm với từ "Manh thôi, khi đó ta và phụ thân các con vừa mới thành thân không lâu, chiến tranh biên ải căng thẳng, tiên hoàng phong cho phụ thân các con làm nguyên soái, dẫn đại quân đến chi viện."

Lúc ta còn trẻ có tính nóng nảy, không muốn xa phụ thân các con, nên đã cải trang thành nam nhân đi theo đội ngũ. Phụ thân các con xuất quân thắng lớn, dùng hai tháng đuổi được bọn thổ phỉ từ Tân Nam Cương ra khỏi đất Đại Thuận chúng ta, đồng thời bắt được tên chủ lực Tân Nam Cương.

Trong quá trình thẩm vấn, thủ lĩnh Tân Nam Cương vậy mà là trưởng công chúa Viên Manh bọn họ.

Khi đó, ta mặc trang phục binh lính bình thường đứng cạnh phụ thân các con, rõ ràng có thể nhìn ra, bà ta đối với phụ thân các con vô cùng mê luyến, thậm chí còn tuyên bố chỉ cần phụ thân con đồng ý cưới bà ta, lập tức sẽ quay về Tân Nam Cương thuyết phục phụ hoàng hoàn toàn quy phục Đại Thuận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play