Nghĩ tới đây, trong lòng Mặc lão phu nhân cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nhi tử của bà người nào người nấy đều rắn rỏi đứng lên bảo vệ tổ quốc, cuối cùng lại lưu lạc tới bước đường này...

Mặc Trọng Viễn kể xong những gì mà bản thân đã gặp phải, cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái hơn rất nhiều, trên mặt hắn ta không hề còn vẻ thống khổ nữa.

Mặc lão phu nhân lau nhẹ dòng lệ nơi khóe mắt nói: "Tục ngữ nói rất hay, đại nạn không c.h.ế.t sau này ắt sẽ có phúc, tội một đời này của Mặc Viễn đều đã chịu đủ rồi, sau này sẽ càng ngày càng tốt thôi.

Nương già rồi, hiện giờ chỉ trông mong người một nhà chúng ta đều có thể bình an."

"Nương, sẽ thế, con cùng bát đệ, cửu đệ sau này nhất định sẽ hiếu kính với ngài thật tốt."

Trong lúc nói chuyện, Mặc Trọng Viễn đã đứng dậy từ trên giường, trịnh trọng quỳ gối trước mặt lão mẫu thân.

"Trước kia là nhi tử bất hiếu, khiến cho nương phải lo lắng."

Nhìn thấy nhi tử như vậy, nước mắt của Mặc lão phu nhân lại không kìm được mà rơi xuống, khiến cho một đám nữ quyến ở trong nhà cũng ầng ậng nước mắt.

Hách Tri Nhiễm cũng là nữ nhân, mặc dù tính tình của nàng cứng cỏi hơn mấy tẩu tẩu cùng Mặc Hàm Nguyệt một ít, nhưng cũng phải thừa nhận bản thân làm từ nước.

Hình ảnh mà nàng không đành lòng nhìn nhất chính là như vậy, hơn nữa nhìn thấy mọi người đều khóc không thành tiếng, chỉ sợ trong lúc nhất thời không kết thúc được, còn dễ dàng gợi lên những chuyện thương tâm khác.

Thế là nàng liền xoa xoa đôi mắt có chút ửng đỏ nói: "Nương, các tẩu tẩu, ngũ ca khôi phục trí nhớ là chuyện tốt, không phải nương còn muốn ngũ ca vẽ tranh ông công ông táo sao, mặt trời cũng đã lên cao ba sào rồi, còn đợi gì nữa chứ." Mặc lão phu nhân cũng hiểu được dụng ý của cửu nhi phụ, là người đầu tiên lau khô nước mắt, tiếp lời bảo Mặc Trọng Viễn đi vẽ tranh ông công ông táo.

Quả nhiên, tài bút mực của Mặc Trọng Viễn rất cao, bức tranh ông công ông táo được hắn ta vẽ ra vô cùng có phong thái của đại gia tộc.

Thậm chí Hách Tri Nhiễm còn muốn để hắn ta vẽ thêm một số bức tranh khách, quăng lên cửa hàng trong thương thành Tao Bao để bán thử xem.

Nói tới cửa hàng trong thương thành Tao Bao, nàng đã lâu chưa để ý tới nó, bình thường chỉ để ý xem thu nhập có tăng lên hay không.

Còn có gần đây nhà sưu tầm nho nhỏ cũng không tới mua đồ, dường như người này cũng mất tích rồi vậy.

Hách Tri Nhiễm cũng không phải là quá am hiểu về cách phong tục lễ tết, những thực phẩm cần thiết đã được nàng cùng Mặc Cửu Diệp đi cửu sau một chuyến để chuẩn bị đầy đủ vào hôm qua.

Thịt để ăn hiện giờ toàn bộ đều được sản xuất trong không gian, bọn họ lại đi tới làng chài để mua một lượng lớn hải sản, rau xanh cũng chuẩn bị mấy thứ thường thấy.

Toàn bộ nguyên liệu nấu ăn trong nhà hiện giờ đều đã được chuẩn bị xong, mấy tẩu tẩu căn bản không cần Hách Tri Nhiễm sắp xếp, duy chỉ có mấy món ăn đặc biệt, nàng chỉ cần đi lên nấu một chút là được.

Vừa hay lúc này đang rảnh rỗi, Hách Tri Nhiễm quay về phòng mình, lắc mình tiến vào không gian.

Trong khố phòng vẫn còn một số đồ vật lấy được từ tay của Thôi Huyền Thừa, mặc dù không trân quý như những vật ở trong quốc khố, nhưng đặt ở trong cửa hàng cũng là đồ cổ.

Để tránh cho những món đồ này đặt ở trong khố phòng làm người ta chướng mắt, Hách Tri Nhiễm chụp ảnh toàn bộ những món đồ đấy một thể rồi đăng lên trên cửa tiệm để bán.

Vừa mới chỉnh lý xong những thứ này, phía dưới điện thoại lại có avatar chớp lên. Hách Tri Nhiễm cũng không xa lạ gì avatar này, chính là nhà sưu tầm nho nhỏ mất tích đã lâu kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play