Hách Tri Nhiễm thấy Đường Minh Duệ chủ động đưa ra phương thức chia phần như vậy, không hề có chút ý tứ cự tuyệt.

Cho dù trong không gian của nàng có vô số ngân lượng, nhưng ai lại có thể ghét bỏ ngân lượng được cơ chứ?

Nhận lấy tám mươi lượng bạc, Đường Minh Duệ lại trả một số tiền lời của việc bán con rối, số lượng con rối nhiều, hắn ta lại muốn có thêm nhiều lợi nhuận, đương nhiên sẽ không giống với tốc độ tiêu thụ thịt thỏ đông.

Bởi vậy, hôm nay giao cho Hách Tri Nhiễm chỉ là một phần lợi nhuận của con rối mà thôi.

Đường Minh Duệ vội vàng chạy tới Châu phủ để giao thịt thỏ đông, chào hỏi hai tiếng liền vội vội vàng vàng rời đi.

Tiễn Đường Minh Duệ rời đi, Hách Tri Nhiễm tiếp tục dẫn theo mấy tẩu tẩu đi chế biến thịt thỏ đông.

Mọi việc trong nhà đều là Hách Tri Nhiễm lo liệu, Mặc Cửu Diệp dẫn theo đám người Lượng Hạo đi theo các thôn dân kia cùng nhau khai khẩn số đá sỏi trong đất hoang.

Bận rộn liền năm ngày, đất hoang chẳng những được khai khẩn xong, những người thôn dân thiện lương kia còn hỗ trợ nhổ cả cỏ dại.

Đất hoang như vậy, sang đầu xuân năm sau chỉ cần cày bừa một chút là có thể gieo trồng được rồi.

Bận rộn xong chuyện đất hoang, Mặc Cửu Diệp vẫn không được nhàn rỗi.

Hắn lấy tiền công mỗi ngày hai mươi văn để thuê các thôn dân này, phá bỏ toàn bộ phòng ốc hoang phế ở dưới chân núi, còn xử lý sạch sẽ đống phế tích.

Đồng thời hắn cũng thu xếp mua các loại vật liệu để xây dựng phòng ốc. Lúc này toàn bộ thỏ đực có thể g.i.ế.c thịt ở trong nhà đều đã làm thịt cả rồi, muốn tiếp tục buôn bán thịt thỏ đông thì phải đợi ra năm, lúc đó đám thỏ con này mới trưởng thành.

Cùng lúc đó đống lông thỏ đầu tiên cũng đã được xử lý xong.

Hách Tri Nhiễm mua thuốc nhuộm ở trên thương thành Tao Bao, nhuộm lông thỏ thành những màu sắc xinh đẹp.

Da thỏ sau khi được nhuộm màu cầm lên cảm giác vô cùng mềm mại, hoàn toàn khác với cảm giác cứng rắn thô ráp trong ấn tượng của mọi người.

Trước tiên không nói tới việc những bộ lông thỏ xinh đẹp này sẽ được chế tác thành thứ gì, chỉ nhìn vào màu sắc như vậy, chắc hẳn cũng là độc nhất vô nhị ở triều Đại Thuận.

Kiếp trước rất nhiều nữ hài tử đều mua một số vật trang sức được chế tác từ lông thỏ, bộ dáng của chú thỏ tai dài dễ thương khiến cho người ta vô cùng yêu thích, hơn nữa còn có đủ loại kiểu dáng màu sắc, sự lựa chọn của người mua được tăng lên rất nhiều, đây cũng là đặc điểm lớn nhất mạnh nhất của thỏ tai dài.

Bởi vậy, nàng dự định dùng số lông thỏ này để chế thác thành một số trang sức cùng con rối hình thỏ.

Không cần lo lắng đến vấn đề lông thỏ lộ ra ánh sáng, cùng với quy mô nuôi thỏ ở trong nhà càng ngày càng được mở rộng, sau này lông thỏ có được sẽ càng ngày càng nhiều, tin chắc rằng không giống với việc làm con rối lông nói đứt là đứt.

Hách Tri Nhiễm tạo ra bản vẽ trên giấy ở trong không gian, sau đó liền mang theo lông thỏ đủ màu đi tìm mấy tẩu tẩu.

Nàng có thể nghĩ ra ý tưởng cùng với thiết kế, chỉ có điều năng lực động thủ lại hơi kém, lông thỏ chất lượng tốt như vậy, Hách Tri Nhiễm cũng không dám tùy ý xuống tay, chẳng may làm hỏng đống đồ này thì thật đáng tiếc.

Mấy chị dâu đang ở cùng một chỗ chế tác con rối, thấy cửu đệ muội ôm một đống lông lớn mềm mại màu sắc khác nhau đi vào, trong lúc nhất thời không hề nhận ra là lông thỏ. Nhị tẩu đứng dậy nghênh đón, lúc tiếp được vật phẩm trong tay nàng còn không quên hỏi: "Cửu đệ muội, đây là..." Lời của nàng ấy còn chưa dứt, rất nhanh liền phản ứng lại được: "Cửu đệ muội, đây là lông thỏ đúng chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play