Nhưng Phương gia cùng Tạ gia chỉ mua có mười mẫu đất ruộng, chừng này so với số tiền phạt của bọn họ mà nói quả thực chính là như muối bỏ biển.
Mọi người trong Thôi gia nhất thời không biết phải làm sao, một đám người bắt đầu trở nên mặt co mày cáu.
Hách Tri Nhiễm cảm thấy đã tới lúc, mới mở miệng nói: "Số đất ruộng còn lại của các ngươi Mặc gia ta có thể mua hết."
Lời này vừa thốt ra, toàn bộ người Thôi gia đều kinh hỉ nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.
Lão giả Thôi gia giờ phút này cũng không còn lăn tăn đến việc phụ nhân trẻ tuổi này có thể làm chủ thay Mặc gia được nữa hay không.
"Tiểu nương tử, lời này của ngươi là thật sao?"
Hách Tri Nhiễm cũng không muốn phí lời với người Thôi gia.
"Mua số đất ruộng này cũng được, nhưng ta có một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Lão giả Thôi gia hỏi.
Hách Tri Nhiễm chỉ về phương hướng dưới chân núi: " Các ngươi phải bán kèm viện tử hoang phía ở đằng kia cùng với đất ruộng cho ta."
Bán kèm cho ngươi?
Cái này đương nhiên tốt chứ.
Số đất ruộng này cùng với viện tử kia vốn dĩ bọn họ cũng không cần, hiện giờ có người muốn mua, đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống mà.
Đây tính là điều kiện gì chứ, rõ ràng là đang giúp đỡ Thôi gia bọn họ.
Nhưng lời kế tiếp của Hách Tri Nhiễm khiến bọn họ phí công vui mừng một trận.
"Viện tử cùng với đất ruộng hoang phế này, nghĩ chắc là các ngươi cũng không cần, thế thì ta ra giá hai mươi lượng bạc, các ngươi thấy thế nào?" "Cái gì cơ? Đất ruộng cùng viện tử nhiều như thế này, ngươi ra giá hai mươi lượng, cũng quá ít rồi đấy." Nhất thời liền có người Thôi gia lên tiếng phản đối.
Hách Tri Nhiễm nhún nhún vai nói: "Nếu như các ngươi không đáp ứng được điều kiện của ta, vậy thì đất ruộng này ta cũng không mua."
Thôi gia các người đi hố người ta nhiều năm như vậy, hiện giờ Hách Tri Nhiễm cũng muốn bọn họ nếm thử cảm giác bị người ta hố.
Lúc này, người Thôi gia hoàn toàn không còn cách nào.
Số đất ruộng cùng với viện tử ở dưới chân núi, bọn họ ở nơi này cũng không có cách nào làm chủ thay bọn họ.
Nhưng trước mắt cơ hội bán toàn bộ đất ruộng này khó khăn lắm mới có được, bọn họ lại không muốn bỏ lỡ như thế.
Vài người của Thôi gia suy nghĩ một lúc, quyết định trở về thương lượng với tộc nhân một phen.
Hách Tri Nhiễm cũng không sốt ruột, liền đứng chờ ở đây.
Lần này thời gian mà người Thôi gia thương lượng với nhau có hơi lâu, mất hơn nửa tiếng mới trở lại.
Không hề nghi ngờ, trước mắt người Thôi gia không còn con đường nào khác để kiếm được ngân lượng nữa, hơn nữa thời gian quan phủ thu tiền nộp phạt càng ngày càng gần, bọn họ cũng chỉ có thể cam chịu.
Cuối cùng, Hách Tri Nhiễm bỏ ra năm trăm lượng bạc để mua tám mươi mẫu đất ruộng tốt cộng với hai mươi mấy mẫu đất ruộng bỏ hoang, còn có hơn năm căn phòng ốc hoang phế ở dưới chân núi của Thôi gia.
Vì để tránh đêm dài lắm mộng, Hách Tri Nhiễm ngay lúc ấy liền yêu cầu Thôi gia phái người đi cùng nàng tới nha môn để xử lý thủ tục.
Đúng lúc này Mặc Cửu Diệp cùng đám quan sai đã đo đạc xong đất trên núi và trở về, chuyện đi nha môn xử lý thủ tục liền giao cho hắn làm.
Hách Tri Nhiễm đưa cho Mặc Cửu Diệp mấy trăm lượng ngân phiếu, chờ tới lúc những khế đất kia được sang tên lại trả số ngân lượng kia cho Thôi gia.
Nói là trả cho Thôi gia, còn không bằng nói trực tiếp nộp cho huyện nha, chừng này ngân lượng vừa mới đủ cho người Thôi gia nộp tiền phạt.
Phương Truyên Châu cùng Tạ Thiên Hải cũng nhân cơ hội đi theo Mặc Cửu Diệp vào thành để xử lý thủ tục khế đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT