Dù sao thì mối quan hệ giữa Mặc gia cùng Mạnh Hoài Ninh không thể nào cứ như vậy mà cắt đứt, phần ân huệ này sau này nhất định phải tìm cơ hội để trả.
Mặc Cửu Diệp ở bên này bận rộn dẫn quan sai đi đo đạc, Hách Tri Nhiễm cũng không nhàn rỗi.
Chu tộc trưởng cố ý phái người tới nói với nàng, người Thôi gia đã sắp trụ không nổi nữa, không chỉ muốn bán ruộng tốt, thậm chí ngay đến cả nhà mà bọn họ đang ở bọn họ cũng muốn bán ra.
Sau khi Hách Tri Nhiễm nói lời cảm tạ với người tới báo tin của Chu tộc trưởng, liền tính toán tới chỗ Thôi gia xem xét một phen.
Mặc lão phu nhân lo lắng người Thôi gia ghi hận bọn họ, một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt như Hách Tri Nhiễm một mình tới đó không an toàn, để Lương Hạo cùng đi với nàng.
Lúc Hách Tri Nhiễm cùng Lương Hạo đi vào địa giới của Thôi gia, nơi đó đã bị người vây kín.
Có lẽ là chuyện Thôi gia bán ruộng đất cùng nhà ở đã bị bọn họ truyền ra ngoài từ trước, quần chúng vây xem ở nơi này còn có rất nhiều gương mặt lạ lẫm.
Đoán chừng là những thôn dân ở khác này cũng dự tính mua đất cất nhà ở nơi này nên tới xem xét trước.
Còn có người của Tạ gia cùng Phương gia cũng tới, bọn họ nhìn thấy Hách Tri Nhiễm đều đi tới cạnh nàng.
Sau khi Hách Tri Nhiễm chào hỏi với bọn họ liền bảo trì trạng thái quan sát.
Nàng muốn nhìn xem đến lúc này Thôi gia còn có thể tung chiêu gì được nữa.
Đúng lúc này, một lão giả có hơi lớn tuổi của Thôi gia đứng ra lớn tiếng nói: "Ông trời bất công, không để cho người Thôi gia ta sống sót, chúng ta cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể bán đi phòng ốc cùng thổ địa đang có trong tay." Nói xong, lão giả Thôi gia liền gọi một người hậu bối đến, để hắn ta dẫn những người ở ngoài thôn kia đi xem ruộng đất mà Thôi gia muốn bán.
Hậu bối của Thôi gia tiếp đón những người ở ngoài thôn tới đi xem ruộng đất, Hách Tri Nhiễm cùng người Tạ gia và Phương gia cũng đi theo.
Hách Tri Nhiễm không tính mua số đất ruộng kia của Thôi gia, dù sao thì số đất hoang mà nàng vừa mua cũng đã đủ dùng rồi, điều duy nhất khiến nàng nhớ thương chính là khoảng sân vườn cùng với phòng ốc bị bỏ hoag dưới chân núi kia của Thôi gia.
Nàng cùng đi xem xét cũng chỉ là ôm lòng góp chút náo nhiệt mà thôi.
Quả nhiên như những gì Hách Tri Nhiễm dự liệu, người Thôi gia đang cần gom ngân lượng gấp để nộp tiền phạt, còn muốn giở công phu sư tử ngoạm.
Hậu bối của Thôi gia chỉ vào ruộng đất của tộc nhân rồi nói: "Các vị đã nhìn thấy chưa, chính là chỗ này, tất cả chỗ này đều là đất ruộng tốt của Thôi gia ta, những khoảng ruộng này đều được chúng ta chăm sóc tỉ mỉ, so với ruộng đất bình thường cho sản lượng cao hơn rất nhiều."
Nghe xong lời của hắn ta, Hách Tri Nhiễm suýt chút nữa thì bật cười.
Thật sự không biết người này đang nghĩ cái gì nữa, những người tới đây xem ruộng cơ bản đều là xuất thân nông dân, ruộng đất tốt hay xấu người ta không cần nói ra, liếc mắt một cái liền nhìn ra được đại khái rồi.
Còn sản lượng cao hơn rất nhiều, thật sự là nói khoác mà không biết ngượng.
Có người nghe hắn ta khoác lác đến độ không kiên nhẫn nổi nữa, liền thúc giục nói: "Nói nhiều như vậy cũng vô ích, ngươi nói bao nhiêu ngân lượng một mẫu đi xem nào!"
Hậu bối của Thôi gia nói như vậy cũng là do tộc nhân dạy, tự nhiên hiểu rõ phải ra giá như thế nào.
"Chỉ sợ tìm khắp cả cái Doãn thành này cũng không tìm ra ruộng đất tốt như vậy, Thôi gia chúng ta cần dùng ngân lượng gấp, thế nên chỉ lấy giá thấp là mười hai lượng bạc để bán ra thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT