Cũng chính là nói, người hạ cổ con rối lên người mình cho dù không phải là Nam Thụy, cũng không thoát khỏi liên hệ với hắn ta.
Bởi vậy trong giây phút nhìn thấy Nam Thụy kia, chẳng những tính cảnh giác của Mặc Sơ Hàn nổi lên, lửa giận trong lòng của hắn ta cũng đồng thời nổ lên tí tách.
Nam Thụy liếc mắt một cái liền nhận ra Mặc Sơ Hàn, không ngờ được rằng chó ngáp táp phải ruồi thế mà lại gặp được hắn ta ở nơi này, có điều hắn ta không biết tình huống hiện tại của Mặc Sơ Hàn, nên cũng không tùy tiện làm ra động tác gì.
Chần chờ trong chốc lát, Mặc Sơ Hàn vẫn là hành lễ với Nam Thụy.
Dù sao thì trước khi xé rách mặt nhau, nhìn thấy Vương gia đương triều, công phu ngoài mặt vẫn cần phải làm một chút.
"Thụy Vương điện hạ sao lại tới nơi này rồi?"
Nam Thụy hơi nhíu mày, cổ mẫu ở trong tay hắn ta nếu như gặp được cổ tử nhất định sẽ có phản ứng, thế nhưng hắn ta cùng Mặc Sơ Hàn tiếp xúc gần nhau như thế vậy mà lại không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Trong lúc hắn ta cảm thấy nghi hoặc vẫn phất tay về phía Mặc Sơ Hàn: "Mặc... miễn lễ."
Nam Thụy vốn định nói Mặc tướng quân miễn lễ, nhưng nghĩ tới những gì mà Mặc gia gặp phải, hắn ta nhất thời không biết phải xưng hô với Mặc Sơ Hàn như thế nào.
Mặc Sơ Hàn nhanh chóng đứng thẳng dậy, không mở miệng thêm nữa, dự tính đem quyền chủ động nói chuyện giao lại cho Nam Thụy.
Cùng lúc đó, một đám quan sai ở sau lưng hắn ta đã ngây ngốc ngay tại chỗ.
Vừa rồi Mặc bổ đầu vậy mà lại gọi người trước mặt này là Thụy Vương điện hạ, bọn họ đã không biết phải biểu hiện như thế nào nữa, thậm chí ngay đến cả việc quỳ lạy cũng quên mất.
Nam Thụy lại đánh giá Mặc Sơ Hàn một phen, thấy hắn ta mặc một thân quan phục của bộ đầu, xuất phát từ tò mò hỏi: "Hiện giờ ngươi làm việc trong nha môn sao?"
Mặc Sơ Hàn không dám nói thật, sợ gây phiền toái cho Mạnh Hoài Ninh.
"Huyện lệnh đại nhân cũng không biết thân phận của ta, ta chỉ muốn tìm một công việc nuôi dưỡng người nhà hàm hồ sống qua ngày mà thôi."
Mặc kệ có tin hay không, Nam Thụy ngược lại sẽ không đi truy cứu rõ chuyện này.
Trước mắt điều mà hắn ta quan tâm nhất chính là tại sao mẫu cổ của hắn ta không thể khống chế được Mặc Sơ Hàn nữa.
Lúc vừa rồi cùng người phía sau đối thoại, Nam Thụy liền thử thao túng cổ mẫu, thế nhưng Mặc Sơ Hàn thế mà lại không hề có chút phản ứng nào.
Hắn ta không hiểu được đã xảy ra vấn đề ở đâu, nếu không phải chính mình ra tay, cổ con rối của Mặc Sơ Hàn căn bản không có cách nào để giải trừ.
"Thân thể của ngươi?" Nam Thụy tính toán dò hỏi chút chuyện gì miệng của Nam Thụy.
Giờ phút này Mặc Sơ Hàn đã hoàn toàn có thể xác định, cổ con rối mà hắn ta bị hạ có quan hệ trực tiếp với Nam Thụy.
Nghĩ tới đây, hắn ta đã không muốn tiếp tục dây dưa vòng vo cùng Nam Thụy nữa, cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách, cho dù bên người Nam Thụy mang theo mười mấy tên hộ vệ, Mặc Sơ Hàn hắn căn bản cũng chẳng để vào mắt.
Nghĩ như vậy, Mặc Sơ Hàn cười lạnh một tiếng: "Nhờ Thụy Vương điện hạ ban tặng, ta còn có thể sống sót quả thật là không dễ dàng gì."
Nam Thụy nghe thấy thế nhất thời thay đổi sắc mặt.
"Ngươi đã biết được những gì?"
Mặc Sơ Hàn trước tiên nhìn về phía mấy tên quan sai ở sau lưng, hắn ta đoán, mục đích mà Nam Thụy tới đây chính là vì mình.
Mặc dù toàn bộ Mặc gia hắn ta đã bị bắt đi lưu đày, nhưng loại chuyện này cũng không tiện đem ra nói với bên ngoài, thế nhưng Nam Thụy thế mà lại cứ công khai hỏi ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT