Thế là hai người hỏi thăm về cửa hàng bán đồ nội thất ở Doãn thành một phen, trực tiếp đi tới nơi đó.

Đồ nội thất trong thời đại này có kiểu dáng khá đơn giản, ngoài trừ một số sản phẩm cao cấp được mấy nhà có tiền định chế thì những đồ được bày sẵn trong cửa hàng đều là một số kiểu vừa kinh tế lại vừa thiết thực.

Vì vậy Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm chỉ tùy ý lựa chọn vài bộ bàn ghế cùng với tủ đồ mà trong nhà đang cần gấp.

Trong nhà nhiều người, cho dù như vậy hai người cũng mua về một đống lớn.

Đã lâu chưa gặp được một khách hàng lớn như thế, chưởng quầy nhất thời cao hứng, còn tặng thêm cho bọn họ mấy băng ghế nhỏ.

Đồ nội thất sẽ được chưởng quầy phụ trách vận chuyển về nhà, bọn họ chỉ cần nói rõ địa chỉ cho cửa hàng là được.

Hai người mua đồ nội thất xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, liền tính toán đi dạo trong thành một chút, thuận thiện nghe ngóng tung tích của Đường Minh Duệ.

Vừa đi ra ngoài không bao xa, liền nhìn thấy tất cả bách tính ở phía đối diện với bọn bọ đều đang bỏ chạy về hướng ngược lại.

Trong miệng bách tính dường như còn đang hô hoán: “Chạy mau, cách y quán này xa một chút."

Mặc Cửu Diệp không biết đã xảy ra chuyện gì, bắt lấy một nam tử đang chạy về phía mình hỏi: "Vị đại ca này, phía trước có chuyện gì xảy ra vậy?"

Người nọ liếc mắt nhìn Mặc Cửu Diệp một cái: "Y quán trước mặt có một người mắc bệnh đậu mùa, chạy mau đi!"

Sau khi nam tử kia nói xong, liền dùng sức giãy khỏi tay Mặc Cửu Diệp, tiếp tục bỏ chạy theo dòng người.

Bệnh đậu mùa ở thời cổ đại không phải là chuyện nhỏ, không những có thể truyền nhiễm, còn có thể khiến rất nhiều người thiệt mạng.

Mặc Cửu Diệp trịnh trọng nói với Hách Tri Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, nàng tiến vào không gian trước đi, lúc nhỏ ta đã từng mắc bệnh đậu mùa, sẽ không bị truyên nhiễm nữa đâu, ta đi qua đó xem thử trước."

Hách Tri Nhiễm lắc lắc đầu: "Bệnh đậu mùa lây nhiễm qua đường không khí và đường nước bọt và tiếp xúc cơ thể, ta chú ý một chút là được rồi."

Dù sao cồn ở trong không gian của nàng cần bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nàng còn có thể tiêu độc một cách triệt để nhất.

Trong lúc nói chuyện, Hách Tri Nhiễm đã kéo Mặc Cửu Diệp đi tới một nơi không người, hai người cùng nhau tiến vào không gian.

Hách Tri Nhiễm cầm ra hai cái khẩu trang, bản thân cùng Mặc Cửu Diệp mỗi người đeo một cái.

Ngoài thứ đấy ra, găng tay y tế cũng là biện pháp bảo hộ cần thiết, về phần những thứ như quần áo bảo bộ mặc ra ngoài quá mức rêu rao, nàng tạm thời từ bỏ.

Đợi tới lúc trước khi về nhà, bọn họ dùng cồn để tiêu độc triệt để một lần là tốt rồi.

Trong lòng Mặc Cửu Diệp rõ ràng, loại chuyện như thế này nếu như không cho Nhiễm Nhiễm tham dự vào, nàng nhất định sẽ không cam tâm.

Thế là cũng chỉ có thể theo ý nàng.

Hai người làm xong công tác chuẩn bị đơn giản liền lắc mình rời khỏi không gian.

Lúc này trên đường cái đã không còn nhìn thấy bất kỳ người nào, đoán chừng lúc này đều đã bỏ chạy thật xa rồi.

Hai người đi về phía y quán.

Chỉ thấy trước cửa y quán có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi sụp ở đấy, trong lòng hắn ta đang ôm một tiểu cô nương nhìn qua không tới mười tuổi.

Nam tử trẻ tuổi kia hai người cũng không xa lạ gì, chính là Đường Minh Duệ làm bọn họ đang tính tìm kiếm. Sắc mặt Đường Minh Duệ trông có vẻ sa sút, trong mắt không còn ánh sáng như lúc trước nữa.

Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm sải từng bước lớn đi về phía đấy.

"Đường huynh đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play