“Người trong nhà lòng thỏa thuận xong với người nước ngoài kia, lần sau lúc mà người nước ngoài kia tới, sẽ mang cho bọn ta một số cây ăn quả đặc sản của quê hương bọn họ, nghe nói những cây ăn quả này đều sinh trưởng ở trên núi, ta dự tính mua một ngọn núi để trồng thử xem sao.”

Hắn không giải thích còn tốt, hiện tại chẳng những Mạnh Hoài Ninh không hiểu, ngay đến cả Mặc Sơ Hàn cũng không tán đồng nữa.

“Cửu đệ, ta biết nhà mẹ đẻ của cửu đệ muội trước khi bị lưu đày đã cho nàng không ít ngân lượng, có ngân lượng thì các ngươi nên giữ lại một ít để đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Trước tiên không nói tới việc người nước ngoài kia thật sự có thể sự gửi tặng hạt giống của cây ăn quả tới đây hay không, cho dù có gửi tới được, chỉ sợ khí hậu của Tây Bắc cũng không nhất định có thể gieo trồng thành công.

Loại chuyện này Mặc Cửu Diệp không có cách nào giải thích quá nhiều, chỉ có hắn biết, không gian này của tức phụ nếu gieo trồng hạt giống của cây ăn quả này căn bản không cần quan tâm tới khí hậu và tính chất của đất đai.

"Bát ca, Nhiễm Nhiễm nàng ấy thích những thứ này, cứ hồ nháo cùng nàng một lần cũng được mà."

Lời này nói ra, đệ đệ sủng tức phụ, người làm ca ca như hắn ta còn có thể nói cái gì?

Mặc Sơ Hàn thức thời ngậm miệng lại.

Mạnh Hoài Ninh thấy Mặc Cửu Diệp đã nói tới mức này rồi, một người ngoài như hắn ta cũng quả thực không cần thiết phải khuyên nhủ thêm nữa.

"Quan phủ từ trước tới nay có quy định, giá bán của núi cũng giống với giá của đất hoang, đều là một lượng bạc một mẫu.

Có điều điểm này cửu ca cứ yên tâm đi, khi nào ta cử người đi đo đạc sẽ cho phóng chút nước là được rồi. Tóm lại, những gì ta có thể làm chỉ có như vậy, nhưng mong rằng hạt giống cây ăn quả của các ngươi có thể gieo trồng thành công."

"Còn có số đất hoang bên phía Bắc, lúc Mạnh huynh đệ phái người tới, cùng nhau đo đạc là được rồi." Mặc Cửu Diệp tiếp tục nói.

"Cái này không thành vấn đề, ngày mai ta liền phái người tới đo đạc."

Dừng một chút, Mạnh Hoài Ninh thật sự không nhịn nổi nữa, vẫn là hỏi thành lời.

"Cửu ca, ngươi mua nhiều đất hoang như vậy, trong vòng vài năm nữa cũng không canh tác được, sao không chờ tới lúc người Thôi gia bán ruộng đất tốt hãng xuống tay?"

Mặc Cửu Diệp biết, Mạnh Hoài Ninh nói những lời này đều là vì muốn tốt cho hắn.

Nếu đổi lại là người khác đi mua nhiều đất hoang bạc màu như vậy, hắn cũng sẽ nghi ngờ giống thế.

Nếu hôm nay đã nói tới đây rồi, Mặc Cửu Diệp cũng không tính toán giấu diếm gì nữa.

"Nương tử đã mua một số hạt giống cây trồng cho năng suất cao từ chỗ người nước ngoài kia, nghe nói những hạt giống này không kén chọn chất lượng đất đai, nàng ấy muốn thử xem, ta đương nhiên muốn thành toàn."

Lại là cửu tẩu...

Lúc mới tiếp xúc, Mạnh Hoài Ninh đã nhìn ra được Mặc cửu ca chính là một người sủng thê, bây giờ xem ra hắn nào phải là sủng thê chứ?

Quả thực chính là dung túng không có điểm dừng!

Lại nhìn thái độ Mặc cửu ca kiên quyết như vậy, suy nghĩ muốn khuyên nhủ một chút của Mạnh Hoài Ninh trong nháy mắt bị nuốt trở vào.

"Nếu cửu ca cảm thấy thích hợp, thì cứ trồng đi..."

Trong lòng Mặc Cửu Diệp rõ ràng, đừng thấy Mạnh Hoài Ninh nói như vậy, nhưng hắn ta vẫn không tán đồng như cũ. Người khác như thế nào đều không sao cả, Nhiễm Nhiễm của hắn từ trước đến nay chỉ dùng sự thật để nói chuyện.

Về phần mấy viện tử bị tổn hại ở chân núi của Thôi gia, tin chắc là không mất bao lâu nữa, tộc nhân của bọn họ sẽ chủ động tìm tới cửa cầu bọn họ mua lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play