Nhìn thấy hành động của Hách Chi Nhiễm, các tẩu tẩu đột nhiên c.h.ế.t lặng.
"Cửu đệ muội, đồ tốt như thế sao lại ném vào bếp đốt đi vậy, chẳng phải là rất đáng tiếc sao?" Đại tẩu cầm một cái móc sắt trong tay, đau lòng đến mức bước tới định kéo khoai lang và khoai tây ra khỏi bếp lửa.
Hách Chi Nhiễm vội vàng ngăn cản nàng ấy: "Đại tẩu, muội đang làm món ngon cho mọi người đấy, sẽ không lãng phí đồ ăn đâu."
Đại tẩu vẫn hơi mơ hồ không rõ, theo hiểu biết của nàng ấy, bất cứ thứ gì ném vào bếp lửa cuối cùng sẽ bị cháy thành tro.
Cửu đệ muội lại nói là làm đồ ăn ngon cho bọn họ...
Lục tẩu bình thường ít nói nhất, bước tới và kéo Đại tẩu đang bối rối sang một bên.
"Đại tẩu à, tẩu cứ tin Cửu đệ muội đi. Nàng ấy có bao giờ làm điều gì mà bản thân không nắm chắc không?"
"Cũng đúng nhỉ, trước giờ Cửu đệ muội làm việc luôn chu toàn ổn thỏa, là ta quá lo lắng." Đại tẩu hơi ngượng ngùng ném cái móc sắt sang một bên, tiếp tục rửa bát.
Mặc Cửu Diệp cũng không nhàn rỗi, hắn dẫn theo đám người Lương Hạo khiêng bàn ghế đã mượn về trả lại trong thôn.
Mặc Sơ Hàn đến sân sau xử lý thú rừng mà bọn họ săn b.ắ.n được.
Coi như hắn ta đã nhìn thấy được rồi, gia đình Cửu đệ muội có thể quản lý việc nhà không phải là giả, tất cả số tiền đã dùng đều do Cửu đệ muội bỏ ra.
Trước mắt hắn ta vẫn chưa đến Nha Môn thượng chức, cho nên hắn ta sẽ nhân cơ hội này đi săn thật nhiều để đổi lấy tiền, sau đó giao cho Cửu đệ muội của hắn quản lý.
Là một người anh chồng lớn mà suốt ngày tiêu tiền của em dâu thì trong lòng không thoải mái, chỉ cần có thể đóng góp được chút gì đó thì hắn ta không muốn bản thân nhàn rỗi. Mặc Hàm Nguyệt nhìn thấy Bát ca đã xử lý xong dê núi và gà rừng ở sân sau, sau đó sải bước về phía căn phòng trống, nàng ấy đột nhiên lo lắng.
"Bát ca, xin huynh đừng bán mấy con thỏ nhỏ đáng yêu kia đi."
Mặc Sơ Hàn đi vào căn phòng trống vì mục đích này.
Hắn ta định trói thỏ rừng bằng dây thừng rồi ngày mai đưa bọn chúng và những con mồi khác vào thành bán để đổi lấy bạc.
Nếu là trước đây, trong nhà chỉ có một người muội muội thì mấy ca ca bọn họ đều cực kỳ cưng chiều nàng ấy. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, bọn họ không còn là những người quyền quý ở kinh thành nữa, muội muội họ cũng không còn là tiểu thư nhà quyền quý nữa.
Cuộc sống tương lai cần mọi người cùng chung sức để duy trì.
"Hàm Nguyệt, muội đã là cô nương rồi, đừng làm loạn như thế nữa."
Mặc Hàm Nguyệt bĩu môi đứng chắn trước cửa, bất luận thế nào cũng không cho Mặc Sơ Hàn động vào mấy con thỏ kia.
"Bát ca, coi như lần này muội cầu xin huynh, xin huynh cũng đừng bán mấy con thỏ này đi được không?"
Nhìn thấy muội muội mình lại giở trò bướng bỉnh, Mặc Sơ Hàn không còn cách nào khác ngoài kiên nhẫn và lý lẽ với nàng ấy.
"Hàm Nguyệt, muội nghe lời đi, chúng ta căn bản không nuôi nổi những con thỏ này.
Mặc Hàm Nguyệt khó hiểu: "Rõ ràng bọn chúng đang sống tốt mà, tại sao lại không nuôi được?"
"Răng thỏ rất khỏe, cho dù bị nhốt trong lồng cũng sẽ cắn lồng chạy trốn. Thay vì để những con thỏ rừng này trốn thoát, thà đổi lấy một ít tiền còn hơn."
Những gì Mặc Sơ Hàn nói không phải chỉ là lời đồn, hắn ta đã từng săn mấy con thỏ rừng, dự định sẽ nuôi chúng trước rồi đưa về làm thêm một món ăn cho các tướng sĩ khải hoàn trở về. Không ngờ chỉ chưa đầy hai ngày, toàn bộ thỏ đều đã trốn thoát, khắp nơi đều có vết cắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT