Hách Tri Nhiễm cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp thanh toán tiền, vui sướng ngồi trên xe la.

Xe la lại tiếp tục xuất phát, dựa theo lời của hán tử, rất nhanh đã tìm thấy được chỗ ở của Hồ Thông.

Cái sân này không giống với sân của người bình thường, tường rào cũng không phải là tường rào làm từ gỗ mà được xây bằng đá.

Trên tường không có phơi lưới đánh cá như nhà của các ngư dân khác mà để trống không.

Cửa không đóng nên Mặc Cửu Diệp lễ phép đứng ở cửa, lớn tiếng dò hỏi: “Xin hỏi, nơi này có phải nhà của Hồ Thông không?”

Qua một lúc lâu sau, cửa ở giữa phòng mở ra, ở bên trong có một nam tử trung niên lôi thôi lếch thếch đi ra.

Hồ Thông có hơi không kiên nhẫn, hỏi: "Ai đến tìm ta?"

Hắn ta nói xong, cùng lúc đó, tâm mắt dừng ở trên người của Mặc Cửu Diệp.

"Cửu công tử?"

Khi Hồ Thông bị lưu đày, Hộ Quốc công không phải là Mặc Cửu Diệp, nên khi đó, người ở kinh thành đều gọi hắn như vậy.

Mặc Cửu Diệp cười nói: "Không nghĩ đến, thật sự là Hồ đại nhân."

Lúc này Hồ Thông đã thu hồi lại dáng vẻ lười nhác của mình, nghiêm trang nói: "Cái gì mà Hồ đại nhân, hiện tại ta chỉ là người vô dụng ăn no chờ chết."

Mặc Cửu Diệp có thể nhìn ra được, trạng thái hiện tại của Hồ Thông vô cùng sa sút.

Đối với chuyện này, hắn hoàn toàn có thể hiểu được.

Khi vừa mới đi theo đội ngũ lưu đày để rời kinh thành, hắn cũng có ý muốn tự sa ngã. May là có Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh, hắn mới bốc cháy ý chí chiến đấu với tương lai một lần nữa.

Thu hồi lại ý nghĩ đã bay đi xa, Mặc Cửu Diệp ôm quyền với Hồ Thông.

"Một khi đã như thế, thì ta xưng hô ngươi một tiếng Hồ đại ca được không?"

Tuy rằng Hồ Thông bị lưu đày đến Tây Bắc, nhưng đối với việc Mặc gia bị lưu đày, chuyện lớn như thế cũng không phải hoàn toàn không biết gì, ánh mắt đầu tiên hắn ta nhìn đến Mặc Cửu Diệp, đã dâng lên cảm giác đồng bệnh tương liên.

Bởi vậy, thái độ hắn ta đối xử với Mặc Cửu Diệp rất thân thiện.

"Sao Cửu công tử lại tìm ta đang ở chỗ này, có chuyện gì cần nói thì cứ vào nói đi."

Thấy sân của Hồ Thông khá rộng rãi, Mặc Cửu Diệp đơn giản là dắt xe la vào.

Sau khi Mặc Cửu Diệp đậu xe la, giới thiệu Hách Tri Nhiễm cho Hồ thông, mới nói chuyện làm sao mình tìm được nơi này thế nào.

Hồ Thông nghe nói bọn họ đến tìm mình để sửa thuyền, tâm mắt lập tức dừng ở trên người của Henry.

Sau khi đánh giá từ trên xuống dưới, Hồ Thông cho rằng Henry có thể biết tiếng của hắn ta nên không khách khí nói:

"Vốn ta không muốn giao tiếp với người nước ngoài mấy người, ngươi phải cảm tạ người đưa ngươi đến, nếu không, ta sẽ không giúp ngươi sửa thuyền."

Henry biết Hồ Thông đang nói chuyện với mình, nhưng mà những gì hắn ta nói Henry không nghe hiểu một câu nào cả.

Hắn ta dò hỏi Hách Tri Nhiễm theo bản năng: "Hách Tri Nhiễm nữ sĩ, làm phiền ngươi giúp ta phiên dịch một chút, lời của hắn mới nói."

Lúc này Hách Tri Nhiễm đang tự hỏi những lời của Hồ Thông nói.

Hiển nhiên, ấn tượng của Hồ Thông đối với người nước ngoài vô cùng không tốt, thậm chí còn có hơi căm ghét.

Chuyện này là sao chứ? Trước khi không biết rõ ràng nguyên do, Hách Tri Nhiễm cũng không có ý định phiên dịch ngay lập tức.

Nàng nhìn về phía Hồ Thông, hỏi: "Trước đây Hồ đại ca từng bị người nước ngoài bắt nạt sao?"

Hồ Thông cũng đã nhìn ra được, người nước ngoài đó căn bản không nghe hiểu được lời hắn ta nói, bản thân nói xong thì người đó lại đi dò hỏi thê tử của Cửu công tử, hắn ta suy đoán đối phương chắc hẳn là hiểu được ngôn ngữ của người nước ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play