Hoàng Hậu vì chuyện này mà nổi giận, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu của Hồ Thông, thế nên Hồ Thông mới phải rơi vào kết cục bị lưu đầy.

Mặc Cửu Diệp không muốn tiết lộ bản thân quá nhiều cho một người xa lạ, cho nên nếu hắn nói biết Hồ Thông, đối phương nhất định sẽ còn dò hỏi biết như thế nào, giải thích tới giải thích lui sẽ vô cùng mệt mỏi.

Hán tử thấy Mặc Cửu Diệp nói như thế, nên có hảo tâm nhắc nhở, nói: “Hồ Thông là người kỳ quái, hắn ta không giao lưu với người trong thôn, cho dù có người tìm hắn ta sửa thuyền, hắn ta đều tùy tâm trạng mà có đi hay không, bây giờ các người đi đến đó tìm hắn, cũng chỉ có thể coi vận khí.”

Trong khi hai người nói chuyện, hán tử lại quải đòn gánh lên.

Lúc này Hách Tri Nhiễm cũng đi ra từ trong xe, nàng chỉ vô tình liếc mắt đến sọt tre của hán tử, thì lập tức không tự chủ được mà nuốt vài ngụm nước bọt.

Hóa ra là một con tôm hùm lớn.

Không những chỉ có tôm hùm lớn, mà còn có tôm tích, chúng đều là món ăn mà kiếp trước nàng thích ăn nhất.

Tuy nhiên, kiếp trước cô chỉ là bác sĩ quân y nho nhỏ sống bằng tiền trợ cấp, căn bản không có cách nào có được quyền tự do về hải sản.

Sau khi xuyên đến chỗ này, quả thật tài phú của nàng tự do, nhưng lại không có cách nào tìm được xuất xứ của mấy món này, nàng lại không thể mạo muội mua chúng.

Bây giờ thì tốt rồi, đêm nay nàng phải thực sự đạt được hải sản tự do của mình.

"Vị đại ca này, ngươi định bán hết số hải sản đó à.

Hán tử không nhìn ra dáng vẻ thèm nhỏ dãi của Hách Tri Nhiễm.

"Mấy thứ này cũng không đáng tiền, ta lại thấy nếu bỏ đi thì đáng tiếc, nên định đi vào trong thành thử xem, bán rẻ lại một chút." Bán rẻ đi một chút?

Là bán rẻ cỡ nào?

"Đại ca, số hải sản đó ngươi định bán như thế nào vậy?"

Hán tử tiện tay xách lên một con tôm hùm lớn con đang động đậy: "Con tôm khôi nay cho dù là lớn hay nhỏ đều hai mươi văn một con."

Sau đó, gã ta lại chỉ vào một sọt tre tôm tích kia, nói: "Còn đám tôm bọ ngựa này, ba văn một cân."

Vì không để cho người ta biết được mình là người ngoài, nên sau khi Hách Tri Nhiễm nghe được hai thuật ngữ hoàn toàn khác với thuật ngữ ở kiếp trước của mình cũng không có biểu hiện khác thường gì.

Đặc biệt là tôm hùm lớn, chữ long là chữ cấm ky ở thời đại này, ai lại dám dùng nó để đặt tên cho một sinh vật biển cơ chứ?

Còn có tôm tích, nhìn qua thì đúng là có hơi giống với bọ ngựa, nên kêu như thế cũng không có gì sai cả.

Điều khiến nàng quan tâm nhất bây giờ chính là giá của hai loại hải sản này.

Giá trị của một đồng tiền ở đây cũng không khác lắm so với một đĩnh bạc ở kiếp trước, nói cách khác thì, một con tôm hùm lớn nhìn cỡ ít nhất cũng hai ký này, chỉ cần hai mươi đĩnh bạc, còn tôm tích còn sống mỗi cân chỉ cần có ba đĩnh bạc.

Cái này còn rẻ hơn rất rất nhiều lần so với chuyện nàng mua trên Taobao.

"Đại ca, ta muốn mua hết sọt tre này của ngươi."

Hán tử sửng sốt ngay lập tức, có hơi khó tin mà hỏi lại:

"Tiểu nương tử, ngươi có chắc là ngươi muốn mua hết không?"

Chẳng những là mua hết, mà ngay cả giá cũng không còn một ngụm.

Phải biết là, tôm khôi và tôm bọ ngựa không có giá trị bằng cá biển.

Mấy thứ này không chỉ có vỏ cứng, mà ăn vào còn gây rát miệng, có đem vào trong thành có khi cũng không thể nào bán được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play