"Không sao thì tốt rôi, Ngũ ca, mấy ngày nay huynh nên nghe lời Nhiễm Nhiễm, không cần làm gì hết, cứ nằm nghỉ ngơi thôi."
Hách Tri Nhiễm cũng bổ sung: "Ngày mai bọn muội đi vào thành, mua chút thức ăn bồi bổ thân thể cho Ngũ ca, chắc chắn rất nhanh thôi, Ngũ ca có thể khôi phục."
Nghe hai người nói chuyện, Ngũ ca cười cực kỳ sung sướng.
"Đa tạ Cửu đệ muội, chờ thân thể Ngũ ca dưỡng tốt, huynh sẽ lập tức lên núi săn thú, nuôi một đại gia đình chúng ta cũng không thành vấn đề."
Nhớ đến Mạnh Hoài Ninh vẫn đang ở đây, Mặc Cửu Diệp cảm thấy không thể bỏ mặc hắn ta quá lâu được.
Hắn biết đám người Lương Hạo ở căn nhà cách đó không xa, liền gọi bọn họ tới, nhờ bọn họ tạm thời ở lại chỗ này chiếu cố Ngũ ca, chờ Ngũ tẩu tới, bọn họ có thể rời đi.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Mặc Cửu Diệp mới kéo Hách Tri Nhiễm rời đi.
Lúc này, trời bên ngoài đã tối, ý thức Hách Tri Nhiễm tiến vào không gian, thấy Cơm Nắm đã ăn no, đang chơi đùa trên cỏ.
Vì không muốn để người khác hoài nghi, nàng chỉ có thể dằn lòng để Cơm Nắm tạm thời rời khỏi không gian.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, Cơm Nắm không thích ứng kịp, kêu ư ư mấy tiếng.
Nhưng mà rất nhanh, nó liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tên nhóc con lập tức ôm lấy chân Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm cưng chiều vỗ lên đầu nó một cái: "Cơm Nắm ngoan, chúng ta trở về trước, lát nữa sẽ ôm nhé."
Dường như Cơm Nắm có thể nghe hiểu được, tuy rằng nó không nỡ, nhưng vẫn nghe lời buông chân chủ nhân ra.
Tên nhóc con đứng dậy lắc m.ô.n.g đi theo Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm trở lại nơi cắm trại.
Vừa đi Hách Tri Nhiễm vừa lấy ra mấy miếng khăn ướt từ không gian, lau chùi sơ qua vết m.á.u đen dính trên người.
Trông dáng vẻ Mạnh Hoài Ninh, hình như hắn ta không hề có ý định rời đi.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhìn nhau một cái, đi về phía hắn ta.
Lúc này, Mạnh Hoài Ninh đang vui vẻ trò chuyện cùng Mặc Sơ Hàn, từ xa họ cũng có thể nghe được tiếng cười của Mặc Sơ Hàn.
Mặc Cửu Diệp bước nhanh mấy bước, đi tới trước mặt hai người.
"Chuyện gì lại có thể khiến cho Bát ca vui vẻ như vậy?"
Nghe thấy giọng Mặc Cửu Diệp, điều đầu tiên Mặc Sơ Hàn nghĩ tới chính là chuyện giải độc của Ngũ ca.
Nhưng ngại Mạnh Hoài Ninh, hắn ta không tiện hỏi nhiều.
Chỉ có điều, hắn ta nghe giọng nói của Mặc Cửu Diệp cũng có thể đoán ra, Ngũ ca giải độc thành công rồi.
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Mặc Sơ Hàn càng tươi hơn nữa.
"Cửu đệ, Mạnh đệ nói muốn mời huynh đến nha môn làm bổ đầu, huynh đã đồng ý, chờ thu xếp chuyện trong nhà ổn thỏa, huynh sẽ qua đó."
Mặc Sơ Hàn cảm thấy, hắn ta làm bổ đầu là rất thích hợp.
Đầu tiên, có thể có bổng lộc ổn định phụ giúp chi tiêu trong nhà, ngoài ra, trong nhà có một bổ đầu, ít nhất không còn ai dám tới nhà gây phiền toái.
Quan trọng nhất chính là Mặc Sơ Hàn cảm thấy bất luận đi tới nơi nào cũng cần phải có một vài mối quan hệ, hắn ta làm bổ khoái có thể làm quen thêm một vài người.
Mặc Cửu Diệp không phản đối chuyện này, hắn biết rõ Bát ca là một người không thể ở yên, từ nhỏ đã múa đao động thương, nếu ép buộc hắn ta cả ngày ở nhà làm ruộng săn thú, tin rằng đây không phải là cuộc sống mà hắn ta mong muốn.
Hơn nữa, danh sách lưu đày không có tên Bát ca, nếu không phải Thôi huyện thừa tàn nhẫn, căn bản trên hộ tịch của Bát ca không cần phải có ký hiệu lưu đày.
Vì vậy, chuyện Bát ca làm bổ khoái sẽ không tồn tại vấn đề danh không chánh ngôn không thuận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT