"Đại Nhân, hạ quan bị oan... Đại nhân..." Nghe thấy mình sắp bị đánh hai mươi roi, Thôi Văn sợ đến mức nói năng lộn xôn, không hoàn chỉ thành câu.

Các quan sai không cho hắn cơ hội giải thích, lập tức kéo Thôi Văn ra khỏi công đường.

Thôi Văn vẫn không ngừng liều mạng xin tha: "Đại nhân, hạ quan đang bị thương, không thể phạt roi được..."

Nếu là trước đây, có phạm nhân muốn xin khoan thứ, các quan sai sẽ dừng lại một chút đợi ý kiến của quận quan đại nhân.

Nhưng hôm nay bọn chắc chắn rằng quận quan đại nhân đương nhiệm một khi đã quyết định xử trí Thôi huyện thừa, thì dù có như thế nào đi chăng nữa cũng không thể cứu vớt được.

Vì vậy, các quan sai không hề có ý định dừng lại, trực tiếp kéo người ra khỏi công đường, trước mặt rất nhiều người, bọn họ hung hăng đánh thật mạnh hai mươi roi vào Thôi Văn.

Roi rơi mạnh xuống da thịt hắn ta, tiếng kêu thảm thiết không ngừng bên tai.

Trong công đường, Mạnh Hoài Ninh không hề rảnh rỗi, lệnh cho người đi mời những người vừa kiện Thôi Văn tới.

Người dân quỳ rất đông một bên công đường.

Thôi Văn bị đánh tơi tả được các quan sai kéo vào, ném mạnh vào giữa.

Mạnh Hoài Ninh lần nữa dùng nện búa xuống bàn.

"Thôi Văn, tự ngươi nói, hay là để bản quan lệnh cho từng người dân một nói hả?"

Lúc này Thôi Văn mới để ý, hai bên công đường đã xuất hiện thêm một vài người dân.

Nhìn kỹ hơn, hắn dường như có chút ấn tượng với những người này. Có lần hắn cướp con gái nhà người ta, còn có lần hắn chiếm cửa hàng của người ta thành của mình, còn có...

Thôi Văn lập tức tròn mắt.

Trước đây những người này không dám chống lại hắn ta, bây giờ tên quận quan đương nhiệm vừa đến, bọn họ đã nóng lòng muốn cáo trạng hắn ta rồi.

Nghĩ đến đây, Thôi Văn nhìn những người đó bằng ánh mắt cực kì độc ác.

Như đang uy h.i.ế.p bọn họ, nếu bọn họ dám nói năng lung tung, coi chừng sau này bản quan sẽ tìm đến các ngươi tính sổ.

Người dân vốn đã sợ Thôi Văn sẵn, nên mặc dù hôm nay đã có huyện lệnh đại nhân làm chủ cho họ rồi nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt như vậy của hắn ta, họ không tự chủ được mà run lên.

Lúc Thôi Văn nhìn chằm chằm mấy người dân kia khi đang quay lưng về phía Mạnh Hoài Ninh, nên hắn ta đương nhiên là không phát hiện được.

Tuy nhiên, những hành động nhỏ ấy của Thôi Văn lại không thoát khỏi tầm mắt của Mặc Cửu Diệp.

"Thôi Văn, ngươi nhìn chằm chằm vào những người đó là có ý gì vậy?"

Mạnh Hoài Ninh nghe vậy, lại đập mạnh búa vào bàn.

"Thôi Văn, bản quan còn ngồi ở đây, sao ngươi còn dám uy h.i.ế.p người dân?"

Tiếng nói này khiến Thôi Văn run lên vì sợ hãi.

Hắn ta cố gắng cử động cơ thể, ý muốn quỳ lạy Mạnh Hoài Ninh, nhưng không chỉ phần thân dưới bị thương mà đến cả lưng của hắn ta cũng bị. Sau khi chịu hai mươi roi, giờ đây hắn ta không khác gì bị liệt nửa người cả.

Mặc dù vậy, Thôi Văn vẫn nằm trên mặt đất mà quỳ lạy Mạnh Hoài Ninh.

"Bẩm đại nhân, hạ quan bị oan, hạ quan không nói một lời nào cả, làm sao có thể uy h.i.ế.p những người đó được?"

"Hừ! Nhà ngươi đúng là hoa ngôn xảo ngữ, bản quan hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi muốn tự mình nói hay để những người dân đã phải chịu nhiều đau khổ kia nói?" Thôi Văn dù có vô dụng đến đâu thì vẫn là huyện thừa, đối với mấy việc thẩm án này vô cùng rõ ràng. Nếu hắn ta hé nửa lời thì chẳng khác nào nhận tội, muốn chối đi cũng khó vô cùng. Vì vậy, hắn ta nghiến răng nghiến lợi quyết định không thể nói ra. "Thưa đại nhân, hạ quan luôn tận tâm phục vụ cho người dân, không có gì để nói cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play