Trước đây lúc có người tới tìm Thôi huyện thừa nhà họ làm việc, đều làm như vậy hết.
Hơn nữa, chỉ cần lễ vật càng cứng, thì không có chuyện gì là không làm được.
Bây giờ đến lượt huyện lệnh mới nhậm chức nơi này, thì chiêu này tại sao không thể dùng được chứ?
Không những không dùng được, lại còn vì vậy mà định tội bản thân là công khai hối lộ nữa?
Nhà kho ở trong nhà vốn đã bị ăn trộm hết sạch rồi, trước mắt vòng ngọc dùng để tặng quà này là lấy chiếc vòng từ trên tay nàng ta ra.
Vòng ngọc này là nhiều năm trước nàng ta đã tốn rất nhiều tiền để mua nó, nếu không phải là muốn lưu lại ấn tượng tốt cho huyện lệnh đại nhân, thì sao nàng ta nỡ đành lòng tặng nó chứ.
Trước mắt, chiếc vòng này nằm ở trong tay người ta, còn bản thân vì vậy mà bị định tội.
Lưu Thị đột nhiên cảm thấy rất uất ức.
"Đại nhân, ngài không thể đối xử với ta như vậy được, ta thật sự bị oan mà."
Nghe thấy Lưu Thị kêu oan, mấy tên sai nha đột nhiên thả lỏng tay ra, toàn bộ nhìn về hướng Mạnh Hoài Ninh, đợi hắn ta ra hiệu.
Mạnh Hoài Ninh ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn Lưu Thị, hất tay với mấy tên sai nha.
"Đưa người vào đi."
Tuy nói thời gian mấy tên sai nha này đi theo Thôi huyện thừa lâu hơn, cũng từng giúp hắn ta làm qua không ít chuyện cấu kết không sạch sẽ, nhưng cũng có thể nhìn thấu được cục diện trước mắt.
Bây giờ huyện lệnh đại nhân mới là quan viên lớn nhất của Doãn thành, hơn nữa thấy ý của huyện lệnh đại nhân, bãi miễn chức vụ của Thôi huyện thừa đã không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ nhất định thay đổi vị trí trong thời gian ngắn nhất.
Vì vậy, sau khi Mạnh Hoài Ninh hạ lệnh xuống, mấy tên sai nha liền đẩy Lưu Thị vào huyện nha.
Mấy người nha hoàn thấy vậy liền định bỏ chạy, nhưng bị những bách tính vây quanh chặn lại.
Hách Tri Nhiễm thấy sau lưng Mạnh Hoài Ninh không còn tên sai nha nào rảnh tay, liền chủ động tiến tới kéo cổ áo của hai người nha hoàn đó, đưa bọn họ vào trong huyện nha.
Mạnh Hoài Ninh cũng không ngồi không, hắn ta đưa chiếc vòng ngọc mà nha hoàn vừa nãy đã nhét vào tay hắn ta cho mọi người coi.
"Mọi người nhìn kỹ đi, đây là chiếc vòng ngọc mà vừa nãy Lưu Thị sai người nhét cho ta, đây chính là tội chứng nàng ta hối lộ bổn quan."
Hành động này đã nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay nồng nhiệt của bách tính.
"Ông trời có mắt, cuối cùng đã đưa tới Doãn thành chúng ta một thanh thiên đại lão gia."
"Tương lai bách tính Doãn thành chúng ta có hạnh phúc rồi."
"Sau này chúng ta có oan ức gì, thì tới thìm thanh thiên đại lão gia làm chủ!"
Ngày đầu tiên Mạnh Hoài Ninh nhậm chức đã nhận được sự thừa nhận của bách tính, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
Hắn ta xua tay với những bách tính, mấy tên sai nha cũng chạy ra ra hiệu với bọn họ, trước huyện nha không được lớn tiếng hô hào.
Mạnh Hoài Ninh nhìn ngoài trời, sai nha được cử đi "mời" Thôi huyện thừa đã đi gần một canh giờ rồi, tới bây giờ vẫn chưa thấy trở về, lại mời đến phu nhân của hắn ta tới trước kêu oan.
Không thể không khiến Mạnh Hoài Ninh suy đoán, có phải Thôi huyện thừa muốn giở trò gì với hắn ta không?
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, Thôi huyện thừa được mấy tên gia đinh khiêng tới trước cổng huyện nha.
Lúc này, Thôi huyện lệnh còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc hắn ta nhìn thấy Mạnh Hoài Ninh, hắn ta còn không quên chào hỏi nịnh nọt.
"Hôm nay huyện lệnh đại nhân vừa mới đến Doãn thành, hạ quan đang bị thương, không thể đích thân tiếp đón, xin đại nhân thứ tội."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT