Phí tiên sinh đều nhìn thấy hết mọi chuyện, Kì Vương rất tín nhiệm hắn ta, được Phí tiên sinh khuyên ngăn, Kì Vương quyết định điều ta rời khỏi huyện Đông Phong.
Lúc đó có ba huyện thành xa xôi cho ta lựa chọn, trước khi ta đưa ra lựa chọn, Phí tiên sinh tìm tới gặp ta, kiến nghị ta tới Doãn thành.
Mục đích tới đây chính là bởi vì các huynh bị lưu đày tới đây, có quan viên quen biết cũng được chiếu cố.
Cho dù Phí tiên sinh không nói, ta cũng dự định sẽ tới đây, suy nghĩ của ta và Phí tiên sinh ăn ý với nhau.
Ba ngày sau, ta được Phí tiên sinh sắp xếp rời khỏi huyện Đông Phong đến nơi này.”
Nghe xong câu chuyện của Mạnh Hoài Ninh, Hách Tri Nhiễm thầm chửi rủa Nam Kì.
Đường đường là một vương gia, vậy mà ngay cả một chút trách nhiệm này cũng không có.
Rõ ràng có thể có cơ hội lôi kéo một thần tử tài giỏi, vậy mà cứ như vậy đẩy hắn ta cho người khác...
Mặc Cửu Diệp nghĩ nhiều hơn một chút.
"Nếu như Nam Kì không xử trí ngài, chắc là sau khi hồi kinh, công vụ cứu trợ thiên tai không những không thành công mà còn có sai sót."
Mạnh Hoài Ninh cười khổ sở: "Quả thực như vậy, gặp phải chuyện như thế này, cũng chỉ có thể tâm sự với Mặc đại ca mà thôi."
Mặc Cửu Diệp cũng thở dài như vậy, một người đến uất ức của quan viên dưới trướng cũng không hoá giải được, tương lai làm sao có thể đảm đương được việc lớn đây?
Chẳng lẽ trong sách lịch sử ghi lại, Nam Kì sẽ bị tước hoàng vị...
Đương nhiên, những bong bóng trên chân của Nam Kì đều là do hắn ta tự tạo ra, hắn ta nghĩ làm vậy không xứng đáng với những người cha huynh bán mạng cho Đại Thuận triều của hắn ta.
Sau khi Mạnh Hoài Ninh nói xong chuyện của mình, rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục hỏi chuyện người Mặc gia bị Thôi huyện thừa làm khó.
Mặc Cửu Diệp thuật lại không hề thêm bớt bất cứ chuyện gì, đem mọi chuyện xảy ra hôm qua từng câu từng chữ nói hết cho Mạnh Hoài Ninh.
Sau khi Mạnh Hoài Ninh nghe được, tức giận đến mức võ bàn.
"Một huyện thừa nhỏ nhoi, thật đúng là có gan to bằng trời."
Nói xong, Mạnh Hoài Ninh đứng dậy, hướng ra ngoài cửa hét lên: "Người đâu."
Rất nhanh, liền có hai tên sai nha bước vào từ ngoài cửa: "Đại nhân có gì căn dặn?"
Mạnh Hoài Ninh khất mạnh tay một cái: "Cho các ngươi nửa canh giờ, bất luận là làm cách gì, lập tức kêu Thôi huyện thừa tới gặp bổn quan."
Sau khi hai tên sai nha đưa mắt nhìn nhau, lĩnh mệnh rời khỏi.
Mạnh Hoài Ninh cũng không ngồi không, hắn ta kêu thằng nhóc mà hắn ta đem tới.
"Mạnh An, bây giờ người hãy tới cổng nha môn, truyền tin tức này đi, cứ nói hôm nay bổn qua muốn thăng đường đích thân xử án Thôi huyện thừa, để những người có chịu oan ức không thể giải quyết được đều tới hiện trường, hôm nay bổn quan sẽ làm chủ cho bọn họ."
Thân là một huyện lệnh có kinh nghiệm, Mạnh Hoài Ninh không cần nghĩ cũng có thể xác định được, Thôi huyện thừa đã làm ra mấy chuyện như thế này với Mặc gia, chứng tỏ con người của hắn ta chính là như vậy, chắc chắn bình thường cũng làm không ít chuyện ức h.i.ế.p bách tính.
Hôm nay hắn ta vừa mới tới Doãn thành nhậm chức, việc đầu tiên là đem tên tham quan Thôi huyện thừa này ra khai đao.
Mạnh An đáp một tiếng, liền chạy đi làm việc.
Mạnh Hoài Ninh nhìn phu thê Mặc Cửu Diệp. "Mặc đại ca và tẩu phu nhân, chi bằng hãy cùng ta tới công đường?"
"Được." Mặc Cửu Diệp đỡ Hách Tri Nhiễm cùng đứng dậy, đi theo sau Mạnh Hoài Ninh.
Ngồi ở công đường rất lâu, vẫn chưa thấy có bách tính đến cáo trạng hành động ác ôn của Thôi huyện thừa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT