Thôi Lương đau đến nỗi hét lớn: "A....... Giữa ban ngày ban mặt, ngươi còn dám ra †ay, có còn vương pháp hay không?”

Mặc Cửu Diệp cười lạnh: "Ngươi còn biết vương pháp?

Lúc người Thôi gia các ngươi ỷ vào có thân tộc làm Huyện thừa, hoành hành ngang ngược ở thôn Tây Lĩnh thì sao không nhắc gì tới vương pháp hả?"

Phía sau, không ít quần chúng đã tụ tập chung quanh.

Bọn họ cũng không biết hai bên đang cãi nhau có quan hệ gì, nhưng dù như vậy, bọn họ cũng có thể nhìn ra, là người trên xe bò khiêu khích trước.

Người như vậy, không cần nghĩ cũng biết, bình thường nhất định đã không ít lần ỷ thế h.i.ế.p người.

Bởi vậy, lúc Thôi Lương nhắc tới vương pháp lại bị Mặc Cửu Diệp phản đòn, các quần chúng đều nở nụ cười.

Thôi Lương không phục, chỉ vào Mặc Cửu Diệp quát: "Ngươi đánh người bên đường, ta muốn đến quan phủ kiện ngươi."

Mặc Cửu Diệp cười lạnh: "Nghe nói vị Huyện thừa kia của Thôi gia các ngươi thân bị trọng thương, lúc này còn có thể lo cho ngươi sao?"

Nghe vậy, Thôi Lương lập tức có chút lo lắng.

Trùng hợp lúc này mấy quan sai vừa mới đi ra từ trong Thôi trạch, con mắt Thôi Lương quay vòng, vội vàng chạy qua.

Hắn ta chỉ về phía Mặc Cửu Diệp nói với quan sai: "Nhìn thấy người kia không? Ta hoài nghi hắn là kẻ đã khiến Huyện thừa đại nhân bị thương, các ngươi mau bắt người lại."

Nghe nói kẻ đ.â.m Huyện thừa xuất hiện, mấy quan sai giơ vũ khí trong tay vây quanh Mặc Cửu Diệp.

Thôi Lương thấy Mặc Cửu Diệp sắp ăn trái đắng, liền lộ ra một nụ cười xấu xa. Quan sai vây quanh xe la, có người liếc mắt một cái liền nhận ra Mặc Cửu Diệp.

Hôm qua lúc ở quan phủ, người Mặc gia không cho Thôi Huyện thừa chút mặt mũi nào, bởi vậy, bọn họ có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với Mặc Cửu Diệp.

Cẩn thận ngẫm lại, hôm qua Thôi Huyện thừa làm khó dễ bọn họ như vậy, bọn họ ghi hận trong lòng chuyện này cũng không quá, thật sự có động cơ đả thương người.

Nghĩ vậy, quan sai lớn tiếng nói: "Bây giờ các ngươi lập tức đi theo ta đến nha môn phối hợp điều tra."

Mặc Cửu Diệp không hề cử động.

"Ta làm cái gì, mà cần phối hợp điều tra?"

"Ít nói nhảm, ta hoài nghi ngươi chính là kẻ đã thương tổn Huyện thừa." Quan sai không cho giải thích, tiến lên muốn bắt người.

Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm, nhanh nhẹn trốn sang bên cạnh, thoải mái tránh thoát bàn tay duỗi tới của quan sai.

Quan sai thấy thế giận dữ: "Lớn mật, lại dám tránh né trảo bộ, tội thêm nhất đẳng."

Hắn ta biết rõ thân phận trước kia của Mặc Cửu Diệp, người từng dẫn binh lên chiến trường, thân thủ nhất định lợi hại, tuy rằng khẩu khí cường ngạnh, cũng không dám lại mạo hiểm động thủ.

Giờ phút này Mặc Cửu Diệp đã hoàn toàn đen mặt.

Hắn đầu tiên là căm tức liếc mắt người Thôi gia một cái, sau đó nhìn về phía quan sai, trầm giọng hỏi:

"Cái gọi là bắt trộm phải bắt tang vật, ngươi có chứng cứ gì để kết luận ta chính là người thương tổn Thôi Huyện thừa?"

Kỳ thật, quan sai căn bản chưa từng hoài nghi Mặc Cửu Diệp.

Thôi Huyện thừa nói, kẻ hành hung đêm qua tổng cộng năm người, toàn bộ che mặt.

Người Mặc gia hôm qua tới hắn ta cũng thấy được, chỉ có hai nam tử, còn lại đều là nữ quyến, không có khả năng góp đủ năm người đến hành hung.

Nhưng mà, người bên Huyện thừa cứ cắn chặt, buộc bọn họ nhất định phải tìm được hung thủ trong vòng ba ngày.

Không cần nghĩ cũng biết, năm người kia dám lẻn vào trong nhà quan viên giữa đêm khuya để hành hung, không có khả năng là hạng người bình thường.

Lùng bắt người như vậy, đừng nói ba ngày, cho dù cho bọn họ ba năm chỉ sợ cũng không bắt được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play