Chuyện như vậy, ta không thể dễ dàng tha thứ, bởi vậy, ta cũng từng kêu gọi mọi người tiến hành phản kháng, nhưng chưa từng nghĩ, tâm lý e ngại Thôi gia của người Triệu gia đã thâm căn cố đế, ta không thể thay đổi bọn họ."

Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp trái lại có chút lau mắt mà nhìn với Triệu Trạch Xuyên.

"Hôm nay ngươi cố ý ngồi xe la của ta, mục đích là vì thử xem lúc Thôi gia vì chuyện này mà đến Triệu gia tìm ngươi gây khó dễ, bọn họ có chịu che chở ngươi hay không?”

Triệu Trạch Xuyên gật đầu: "Đúng như lời đại ca, ta đúng là muốn mượn cơ hội này để thay đổi ý tưởng của tộc nhân."

Mặc Cửu Diệp cũng không biết kế hoạch của Triệu Trạch Xuyên có thể thành công hay không, nhưng mà, hắn có thể xác định, Thôi gia đã càng chạy càng xa trên con đường tìm đường chết.

Đêm qua Thôi Huyện thừa bị đám Lương Hạo trọng thương, dựa theo luật pháp của triều Đại Thuận, quan viên được tuyển dụng không cho phép người tàn tật không đây đủ bộ phận nhậm chức.

Chắc chắn đường làm quan của hắn ta cũng chỉ đến đó thôi.

Thôi gia không có tên thân thích Huyện thừa này làm chỗ dựa, để xem bọn hắn tương lai còn dựa vào cái gì để diễu võ dương oai đây?

Tin chắc là chuyện này đã lan truyền khắp Doãn thành, sau khi Triệu Trạch Xuyên vào thành là có thể phát hiện.

Tiến vào Doãn thành, Mặc Cửu Diệp liền phát hiện một hiện tượng kỳ quái.

Vào lúc này, toàn bộ y quán đóng chặt cửa, cho dù trước cửa vây đầy dân chúng muốn khám bệnh, y quán cũng không có chút dấu hiệu muốn mở cửa buôn bán.

Triệu Trạch Xuyên cũng chú ý tới điểm này.

"Vì sao hôm nay các y quán đều không mở cửa?" Đối với chuyện này, Mặc Cửu Diệp đã đoán được đại khái.

Đơn giản là vì Thôi Huyện thừa ngang ngược, gọi tất cả thầy thuốc đến chữa thương cho mình.

Chẳng qua, chuyện như vậy, hắn không có khả năng chính miệng giải đáp nghi hoặc cho Triệu Trạch Xuyên.

Lại nhìn trên đường phố, ba nhóm mỗi nhóm hai quan sai, trong tay cầm đại đao, đang tiến hành điều tra từng nhà.

Mặc Cửu Diệp xem như không thấy, đánh xe la tiếp tục đi trước.

Đi ra ngoài không xa, trùng hợp gặp được Mã Tuấn Sơn dẫn theo hai tên quan sai tuần tra trên đường.

Mặc Cửu Diệp đánh xe la tiến về phía hắn ta.

Mã Tuấn Sơn liếc mắt một cái đã thấy hắn, chào hỏi trước.

"Sao ngươi lại vào thành?”

Mặc Cửu Diệp cũng đã nhìn ra, vị quan sai này là người tự quen tự thân.

Bởi vậy, hắn cũng không khách sáo quá nhiều.

"Ta mang theo nội tử vào thành tính toán mua chút dược, không biết vì sao, hôm nay y quán trong thành đều không buôn bán?"

Nghe vậy, Mã Tuấn Sơn xem xét xung quanh một phen, mới ghé sát vào Mặc Cửu Diệp nói:

"Đêm qua Huyện thừa đại nhân bị mấy kẻ bịt mặt tổn thương con cháu, trời còn chưa sáng, hắn ta đã phái người mời tất cả lang trung trong y quán vào phủ trị liệu."

Mặc Cửu Diệp đã sớm đoán được nguyên nhân việc này, sở dĩ hắn hỏi vậy, là vì muốn giả vờ biết được việc này từ trong miệng người khác.

Tuy giọng Mã Tuấn Sơn nói chuyện không lớn, nhưng vẫn bị Triệu Trạch Xuyên ngồi cạnh Mặc Cửu Diệp nghe rõ.

Lúc này Triệu Trạch Xuyên, học đường cũng không thèm đi nữa, chỉ một lòng muốn về thôn nói tin tức hả lòng hả dạ này cho người nhà.

Tin rằng sau khi bọn họ biết được Thôi Huyện thừa bị vết thương như vậy, sẽ không bao giờ phải e ngại người Thôi gia đến gây khó dễ nữa.

Nghĩ đến đây, Triệu Trạch Xuyên lập tức nhảy xuống xe.

"Đại ca, hôm nay cảm tạ huynh có thể chở ta vào thành, ta có chút việc gấp, phải đi trước."

Mặc Cửu Diệp có thể nhìn ra từ biểu tình của Triệu Trạch Xuyên, giờ phút này hắn ta hưng phấn đến mức nào.

"Được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play