Số lượng tiền không ít, ít nhất cũng một trăm văn, chừng ấy tiền đã đủ để khám bệnh cho đứa nhỏ rồi.
Lúc này lại nghe đối phương có thể khám bệnh giúp đứa nhỏ, câu này tức khắc chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng phụ nhân.
Chỉ thấy phụ nhân quỳ xuống với Hách Tri Nhiễm: "Cầu xin tiểu nương tử cứu con gái ta."
Hách Tri Nhiễm vội vàng đỡ người đứng lên.
"Cứu hài tử của tẩu thì không thành vấn đề, chỉ cần đại tẩu bằng lòng trả lời vài câu hỏi của ta là được."
Phụ nhân ra sức gật đầu: "Được, ngươi hỏi đi!"
"Xin hỏi đại tẩu, quan hệ của Chu gia, Triệu gia cùng Thôi gia ra sao?"
Nghe câu hỏi này, phụ nhân có vẻ có chút căng thẳng.
Nàng ta nhìn chung quanh một lần, mới nhỏ giọng nói:
"Tiểu nương tử, hôm qua các ngươi vừa tới thôn Tây Lĩnh, đã đắc tội Thôi lí chính, ông ta phái người báo cho Triệu gia cùng Chu gia ngay trong đêm, không được dính dáng gì đến các ngươi."
Hách Tri Nhiễm nhíu mày: "Nếu có dính dáng, thì ông ta sẽ làm gì?"
Phụ nhân thở dài: "Vài năm trước, một vị tộc thúc trong nhà ta thương xót cho người bị quan phủ đưa tới đây, trộm cho bọn họ một ít lương khô, bị người Thôi gia phát hiện rồi nói cho lí chính.
Thôi lí chính dẫn theo một đám người, xém chút nữa đã đánh gãy chân tộc thúc của ta."
Hách Tri Nhiễm nghe xong, hít một hơi khí lạnh.
"Một tên lí chính nho nhỏ mà lại ngang ngược như thế sao, ông ta chẳng phân xanh đỏ đen trắng ức h.i.ế.p người khác như thế, mọi người cũng không phản kháng sao?"
Phụ nhân bất đắc đĩ lắc đầu: "Thôi gia có một thân thích làm Huyện thừa, dân chúng như chúng ta nào dám đắc tội chứ?"
Hách Tri Nhiễm lại hỏi: "Vậy người của mấy gia tộc chung sống có hài hòa không?"
"Nhìn mặt ngoài, Triệu gia cùng Chu gia đều có thể chung sống hoà thuận với Thôi gia, nhưng sau lưng, chúng ta đều căm hận Thôi gia."
Nghe phụ nhân kể xong, trong lòng Hách Tri Nhiễm hiểu rõ, lúc này muốn thuê được nhà của Triệu gia và Chu gia, đầu tiên cần phải khiến Thôi lí chính kinh sợ, nếu không, người của hai nhà này tuyệt đối không có gan cho bọn họ thuê nhà.
Suy nghĩ kỹ càng rồi, Hách Tri Nhiễm cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn chữa bệnh giúp đứa bé.
Đầu tiên nàng sờ trán đứa bé, có thể xác định bằng kinh nghiệm, ít nhất đã hơn ba mươi chín độ.
Sau khi Hách Tri Nhiễm bắt mạch cho đứa bé, đã hoàn toàn xác định cô bé bị nhiễm phong hàn.
Có lẽ vì bị sốt cao quá lâu, giờ phút này đứa bé đã không có tỉnh thần, mặc dù bị bàn tay có chút lạnh như băng của nàng đụng vào trán, cũng không có phản ứng quá lớn.
Tình huống như vậy, truyền dịch là biện pháp trị liệu tốt nhất.
Thế nhưng, Hách Tri Nhiễm không thể quang minh chính đại sử dụng phương pháp tiêm thuốc để tiến hành trị liệu.
Đành lùi một bước, chỉ có thể chọn trị liệu bằng thuốc uống.
Ý thức của nàng tiến vào không gian, chọn vài loại thuốc trẻ em đúng bệnh trong phòng thuốc của phòng y tế rồi đổi bao bì thành giấy dầu, sau đó dùng cổ tay áo che lấp lấy ra từ không gian.
Nàng giao mấy gói thuốc cho phụ nhân, cẩn thận giải thích cách dùng.
"Đại tẩu, đây là thuốc hạ sốt, khi về đút cho bé uống trước, còn nữa, đây là thuốc trị cổ họng sưng đỏ của bé, đây là thuốc trị bệnh thương hàn, uống cách thuốc hạ sốt khoảng nửa canh giờ là được.
Ngoài ra, chúng ta tạm thời ở dưới chân núi, nếu tình huống đứa nhỏ không tốt có thể đến đó tìm ta."
Phụ nhân nắm chặt mấy gói thuốc trong tay, lại quỳ xuống trước Hách Tri Nhiễm.
"Đa tạ đại phu ban thuốc, nhà mẹ đẻ của ta họ Chu, gả cho người Triệu gia, bình thường mọi người đều gọi ta là Quế Hoa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT