Lúc Mặc Trọng Viễn vẫn còn đang muốn nói gì đó, Mặc Sơ Hàn đã chạy tới đây bởi vì lo lắng tình huống ở bên này.

Mặc Trọng Viễn rất cảnh giác. Lúc nghe thấy tiếng bước chân từ nơi xa truyền đến, hắn ta cũng đã bày ra dáng vẻ đề phòng.

Hắn ta đi nhanh vào cửa, đúng lúc chạm trán Mặc Sơ Hàn.

Mặc Cửu Diệp thấy thế, vội vàng tiến lên giới thiệu: "Ngũ ca, đây là Bát ca, Mặc Sơ Hàn."

Mặc Trọng Viễn nghe giới thiệu là huynh đệ nhà mình, nắm tay đang siết chặt lập tức buông lỏng ra.

Mặc Sơ Hàn cũng không biết Ngũ ca đã mất trí nhớ, hắn ta rất tò mò vì sao huynh đệ nhà mình gặp mặt nhau mà còn cần Cửu đệ phải giới thiệu nữa.

Rất nhanh, Mặc Cửu Diệp đã giải đáp cho Mặc Sơ Hàn biết.

"Bát ca, đầu của Ngũ ca bị thương, dẫn tới huynh ấy bị mất trí nhớ, huynh ấy đã không còn nhớ rõ chuyện xảy ra sáu năm trước rồi."

"Đệ nói cái gì, Ngũ ca mất trí nhớ sao?" Mặc Sơ Hàn nghe thấy tin tức này, hiển nhiên hắn ta rất khiếp sợ.

Mặc Trọng Viễn có chút hổ thẹn khi bản thân không nhận ra người thân trong nhà.

"Bát đệ đúng không? Chuyện trước kia, ta đã không còn nhớ nữa rồi." Hắn ta không biết nên đối mặt với những người thân này như thế nào nữa, hắn ta nói như vậy cũng được xem như là lời chào hỏi.

Mặc Sơ Hàn tiến lên, ôm chặt lấy Mặc Trọng Viễn.

"Ngũ ca, dù cho huynh có còn có nhớ chuyện trước kia hay không, cũng không thể xóa bỏ được sự thật chúng ta là huynh đệ ruột thịt từ một mẫu thân sinh ra." Sau khi giải thích đơn giản về tình huống của Mặc Trọng Viễn cho Mặc Sơ Hàn nghe, Mặc Cửu Diệp dò hỏi:

"Bát ca, người nhà ở bên kia đều đã thu xếp xong rồi sao?"

Mặc Sơ Hàn gật đầu, đáp: "Tất cả đều đã được thu xếp xong rồi. Tuy nhiên, mọi người đều không chịu nghỉ ngơi, vẫn luôn đang đợi tin tức của Ngũ ca."

Mặc Cửu Diệp nhìn Mặc Trọng Viễn, thử hỏi.

"Ngũ ca, huynh có muốn bây giờ đi theo tụi đệ tới chỗ của nương hay không?

Và cả Ngũ tẩu nữa. Sau khi nghe được tin huynh chết, tẩu ấy suýt khóc mù cả hai mắt đấy."

Nghe thấy trong miệng của Cửu đệ nhắc tới Ngũ tẩu, trong lòng Mặc Trọng Viễn cảm thấy đau nhói khó tả.

Tuy là hắn ta đã không còn nhớ rõ sự tồn tại của thê tử, nhưng loại cảm giác kỳ lạ này không thể là giả được.

"Được, ta đi theo mọi người quay về."

Đẩy cửa phòng ra, bên ngoài có một cơn gió lạnh thổi vào, không biết xung quanh có thứ gì, còn truyền đến một loạt tiếng sủa gâu gâu của chó nữa.

Tiếng động này không tính là rất lớn, vừa nghe thấy có chút giống tiếng chó sủa, nhưng thực tế, nó thật sự cũng không có rõ ràng như vậy.

Mặc Cửu Diệp nhìn quét một vòng và không phát hiện ra cái gì khác thường.

Hắn lại nhìn Mặc Trọng Viễn, biểu cảm ở trên mặt của hắn ta trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

"Tiểu gia hỏa này lại tới nữa rồi."

Khi nói chuyện, hắn ta đã ném Mặc Cửu Diệp và Mặc Sơ Hàn ra, tiến tới phòng sau.

Mấy người nhìn nhau một cái, sôi nổi theo đi hắn.

Đi ra ngoài không quá mấy chục mét, bước chân của Mặc Trọng Viễn dừng lại.

Chỉ thấy hắn ta khom lưng bế một đám lông xù xù lên. Nương theo ánh trăng, bọn họ có thể nhìn thấy cái m.ô.n.g màu trắng của Nắm kia.

Đôi mắt của Hách Tri Nhiễm lập tức trở nên sáng như tuyết: "Ngũ ca, đây là thực thiết thú sao?"

Mặc Trọng Viễn âu yếm ôm nắm rồi xoay người lại.

"Đệ muội biết thứ này sao?"

Hách Tri Nhiễm đã hoàn toàn thấy rõ Nắm ở trong lòng của Mặc Trọng Viễn, nàng dùng sức gật đầu.

"Muội quen, muội quen, muội đã nhìn thấy nó ở trong họa vở."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play