Bất kể thân hình hay là khuôn mặt của hai người đó đều không thể làm giả được đâu.

Chuyện này đã chứng minh dù Mặc gia còn có nhi tử tồn tại cũng không thể là Lục gia và Thất gia được.

Cho dù như thế nào, có thể phát hiện thêm được một người còn sống, đối với Mặc gia và bọn họ đều là một chuyện tốt.

Cùng lúc đó, trong gian phòng phía đông.

Hách Tri Nhiễm đang cầm báo cáo xét nghiệm m.á.u của Mặc Trọng Viễn và cẩn thận xem xét.

Sau khi thấy nàng xem rất lâu, rốt cuộc Mặc Cửu Diệp không nhịn được mà hỏi.

"Nhiễm Nhiễm, độc mà Ngũ ca trúng có thuốc giải không?"

Hách Tri Nhiễm cất báo cáo xét nghiệm m.á.u vào trong không gian, sau đó nàng lộ ra một gương mặt tươi cười.

"Chắc hẳn là không khó lắm đâu. Sau này, ta sẽ đi nghiên cứu một phen, rất nhanh sẽ có thể điều chế ra thuốc giải thôi."

Mặc Cửu Diệp nghe vậy liền vui mừng: "Thật tốt quá, cuối cùng Ngũ ca được cứu rồi."

Vừa dứt lời, hắn đã nhìn thấy thân thể của Mặc Trọng Viễn nằm ở trên giường giật giật, ngay sau đó hắn ta mở hai mắt ra.

Mặc Trọng Viễn nhìn hai người xa lạ ở trước mặt, thân hình nhanh nhạy ngồi dậy, đồng thời hắn ta cũng bày ra dáng vẻ đề phòng.

"Các ngươi là người phương nào?”

Mặc Cửu Diệp tự nhận dung mạo của mình không có sự thay đổi nào so với sáu năm trước. Nhưng vì sao Ngũ ca lại hỏi câu như thế?

Hắn vội vàng tiến lại gần, cố gắng giữ khuôn mặt của mình cách Mặc Trọng Viễn gần một tý.

"Ngũ ca là đệ đây, đệ là Cửu Diệp."

"Cửu Diệp sao?" Hiển nhiên biểu hiện của Mặc Trọng Viễn là cảm thấy xa lạ đối với cái tên này.

Quan sát trạng thái hiện giờ của Mặc Trọng Viễn, Hách Tri Nhiễm đã có thể xác định được là cục m.á.u bầm ở trong đầu của hắn ta đã làm tổn thương đến trí nhớ của hắn ta là một chuyện không thể nghi ngờ.

Thấy Cửu Diệp vẫn còn chấp nhất việc Mặc Trọng Viễn phải nhận ra mình, Hách Tri Nhiễm chỉ có thể bất đắc dĩ nhắc nhở.

"Phu quân, chắc là Ngũ ca mất trí nhớ rồi."

Thật ra, sau khi Mặc Cửu Diệp nhìn thấy tình trạng của Mặc Trọng Viễn, hắn cũng đã nghĩ đến khả năng này rồi, hắn chỉ là không muốn tin vào điều đó mà thôi.

Có lời nhắc nhở của Hách Tri Nhiễm, Mặc Cửu Diệp không thể không đối mặt với hiện thực.

"Nhiễm Nhiễm, mất trí nhớ có thể trị khỏi không?"

Lúc Hách Tri Nhiễm ở trong không gian lúc nãy, nàng đã cẩn thận xem xét qua kết quả kiểm tra phần đầu của Mặc Trọng Viễn.

Tuy rằng m.á.u bầm không nhiều lắm, nhưng vị trí của nó lại không thích hợp để tiến hành giải phẫu loại bỏ ra khỏi đầu.

Hơn nữa, xem xét qua diện tích của cục m.á.u bầm ở trong não của Mặc Trọng Viễn, chắc hẳn là Mặc Trọng Viễn đã hấp thu được một ít thông qua chức năng trong cơ thể mình rồi.

"Cái này khó mà nói được, cụ thể còn phải xem tình huống tan m.á.u bầm sau này như thế nào nữa. Đồng thời, ta cũng có thể cho huynh ấy một ít thuốc tan m.á.u bầm, cho nên hiện tại không có cách nào phán đoán được kết quả sẽ như thế nào cả." Mặc Cửu Diệp biết rằng Hách Tri Nhiễm nhất định sẽ dốc hết sức lực để cứu chữa cho Ngũ ca.

Bất kể kết quả có như thế nào, chỉ cần Ngũ ca có thể sống sót đã là món quà quý giá nhất mà ông trời ban cho rồi.

Trong lúc hai người đang thảo luận về bệnh tình của Mặc Trọng Viễn, Mặc Trọng Viễn đã bước xuống giường.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào hai người xa lạ ở trước mắt mình.

Không biết vì sao, nhìn thấy nam tử ở trước mặt, hắn ta lại có cảm giác quen thuộc lạ kỳ.

Chỉ tiếc là hắn ta có vắt hết óc cũng nghĩ không ra, rốt cuộc là mình đã gặp qua người này ở đâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play