Vẫn chưa hết, quan phủ sẽ lập tức phát lệnh truy nã để bắt giữ người bỏ trốn.

Tóm lại, sau khi đến đây, nếu không có thánh chỉ đặc biệt của hoàng đế, họ sẽ sống c.h.ế.t tại nơi này.

Bành Vượng vào Doãn thành có thể nói là quen đường quen lối, trực tiếp dẫn theo mọi người đến huyện nha.

Kết quả lại bị quan giữ cổng thông báo rằng, huyện lệnh ở đây vừa mới bị điều động, huyện lệnh mới vẫn chưa đến.

Việc tiếp nhận những phạm nhân này tạm thời do Thôi Huyện thừa phụ trách.

Bành Vượng nghe vậy thì đau đầu.

Hắn ta khá quen thuộc với tình hình ở đây, vị huyện lệnh kia là một kẻ tham tiền háo sắc.

Để Thôi Huyện thừa xử lý việc tiếp nhận, e là Mặc gia sẽ gặp không ít phiền phức.

Bành Vượng biết rõ tính tình của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm, tuy rằng thường ngày hai người họ rất thân thiện và hoà đồng, nhưng đó là vì không ai động chạm tới bọn họ.

Nhất là Hách Tri Nhiễm, cảnh nàng mắng Chu Lão Bát hắn ta vẫn chưa thể quên được...

Bành Vượng đã làm quan áp giải nhiều năm như vậy, đây lại là lần đầu tiên hắn ta hoà hợp với các tù nhân trên đường.

Hiện tại hắn đã coi Mặc Cửu Diệp là huynh đệ tốt, hắn cũng không muốn bọn họ khó xử hay bị bày mưu tính kế.

Bởi vậy, Bành Vượng cảm thấy, trước khi đến chỗ Thôi huyện thừa làm thủ tục, hắn phải nhắc nhở một phen.

Nghĩ đến đây, Bành Vượng lệnh cho mọi người dừng trước cửa huyện, đi tới chỗ người của Mặc gia. Mặc Cửu Diệp thấy Bành Vượng đi tới, nhất định có lời muốn nói, liền chủ động hỏi:

"Bành đại ca có chuyện gì sao?”

Bành Vượng tiến lại gần đám người Mặc gia, nhỏ giọng nói:

"Huynh đệ, vừa rồi quan lại trước cửa huyện nói, quan huyện hiện tại đã được điều tới nơi khác làm việc, quan huyện mới còn chưa tới. Hiện giờ, việc làm thủ tục đều do Thôi huyện thừa phụ trách.

Viên quan vừa nói cho Bành Vượng những điều này, Mặc Cửu Diệp cũng nghe được một ít.

"Quan huyện không được phép quản lí thủ tục nữa à?"

Bành Vượng nhìn hai viên quan trước huyện nha, thấp giọng nói:

"Chắc Mặc huynh đệ không biết, Thôi huyện thừa vừa tham lam lại háo sắc, trước đây ta đưa tù nhân tới làm thủ tục, mỗi lần Thôi huyện thừa tiếp quản, ta đều phải hối lộ hắn ta."

Còn có những gia đình không coi trọng con gái, sẵn sàng dâng con gái của mình đến để đổi lấy một nơi chốn tốt."

Nghe vậy, mấy người Mặc gia đen mặt.

Mặc Sơ Hàn lướt qua Mặc Cửu Diệp đến chỗ Bành Vượng.

"Nếu như Mặc gia nhất quyết không cho hắn ta thứ gì thì sao?"

Bành Vượng thở dài.

"Tất cả phạm nhân lưu dày đều được tiếp nhận ở đây, được chia thành các loại ba, sáu và chín."

Nếu Thôi huyện thành có được phúc lợi thoả đáng, chắc chắn sẽ cho phạm nhân đến những thôn làng tốt, điều kiện cũng thuận lợi hơn."

Cũng có những gia tộc không đưa ra bất cứ điều kiện gì, nhưng lại hạ thấp bản thân nói lời hay ý đẹp, nếu Thôi huyện thừa cảm thấy hài lòng, cũng có thể đem người đến thôn tầm trung. Mặt khác, những kẻ không đem đến của cái, cũng không chịu cúi mình, đương nhiên sẽ bị đưa đến những ngôi làng xa xôi chẳng ai muốn đến."

Dừng một chút, Bành Vượng như nhớ ra gì đó, tiếp tục nói:

"Còn có, ta nghe người ta nói, nơi này có vài ngôi làng khá đặc biệt, hoàn cảnh và mọi thứ đều tốt, có đều không ai muốn tới.

Nguyên nhân là vì dân làng không thoả hiệp, nếu đi tới nơi đó, chẳng bao lâu sẽ bị hành hạ đến mức nhà cũng không có để về."

Mấy người Mặc gia nghe càng phẫn nộ.

Mặc Sơ Hàn nắm chặt tay, tức giận nói: "Thật là không có vương pháp, chỉ là một quan huyện nhỏ lại có thể ngông cuồng đến vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play