Nhưng nàng vẫn là cố gắng để mình thả lỏng tâm trạng, nghiêm túc đi ứng đối chuyện hôm nay.

Hách Tri Nhiễm chạy nhanh vài bước, đuổi theo đám người Mặc lão phu nhân.

Đi ra không bao xa, thì truyền tới một loạt tiếng bước chân lộn xộn.

Đồng thời, còn có một số tiếng van xin của hạ nhân.

Khoảng chừng mấy chục người mặc trang phục quan sai thống nhất, quây quần Tào Nhân tỏ vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác ở phía trước, đang đi sang hướng bọn họ.

Người còn chưa tới gần thì đã có người hô to về phía bọn họ: "Tất cả đừng động đậy, phụng chỉ tịch biên."

Mặc lão phu nhân dừng bước trước, cố tỏ ra vẻ bình tĩnh nhìn người đó.

Mặc Hàm Nguyệt sợ sệt tới mức nắm c.h.ặ.t t.a.y của mẫu thân, cũng không hề dám thở mạnh.

Mặc dù đêm qua tám vị tẩu tẩu ăn nói hùng hồn, sống là người Mặc gia, c.h.ế.t cũng phải làm ma của Mặc gia.

Thế nhưng, đối mặt với tình cảnh như vậy, vẫn sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy.

Chỉ có Hách Tri Nhiễm đứng ở cuối đám người, không biến sắc chăm chú nhìn đám quan sai kia.

Đồng thời, nàng còn lấy một d.a.o găm sắc bén ở không gian ra, mượn ống tay áo che chắn, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Luôn chuẩn bị bảo vệ an nguy của người Mặc gia.

Tào Nhân tay cầm thánh chỉ nở nụ cười tà ác tiến lên.

"Người Mặc gia chuẩn bị tiếp chỉ đi!" Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Tào Nhân không ngừng đảo nhìn xung quanh.

"Thánh chỉ của hoàng thượng, Hộ Quốc Công lại không đích thân nghênh đón, đây là đại bất kính biết không?"

Hắn ta dứt lời, nhìn sang quan sai phía sau.

"Ngươi đích thân chạy một chuyến, mời Hộ Quốc Công đến tiếp chỉ."

Mắt thấy quan sai cáo mượn oai hùm sắp chạy về phía hậu viện, Mặc lão phu nhân tức khắc lên tiếng ngăn cản.

"Đêm qua Hộ Quốc Công bị hoàng thượng triệu vào cung, đánh năm mươi đại bản, lúc này còn đang hôn mê, sợ là không thể tới tiếp chỉ."

Trong lòng Tào Nhân biết rõ Mặc Cửu Diệp không xuất hiện chính là nguyên nhân này, hắn ta chẳng qua là cố ý muốn ở đây làm khó người Mặc gia mà thôi.

"Gì cơ? Ngươi nói đêm qua Hộ Quốc Công bị hoàng thượng đánh ư?"

Vẻ mặt của hắn ta cực kỳ khoa trương, cố tình làm bộ như không biết việc này, trong lòng lại đang vui sướng trên nỗi đau của người khác.

Mặc lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng: "Tào tướng quân, nghĩ ngươi cũng là trọng thần trong triều, truyền chỉ thì truyền chỉ, không cần phải ở đây giậu đổ bìm leo."

Đại tẩu cũng lấy can đảm mở miệng.

"Người kinh thành đều biết, Mặc gia ta ngoài Cửu đệ ra đều là nữ quyến, ngươi diễu võ dương uy ở trước mặt một đám nữ quyến, chắc hẳn truyền ra ngoài cũng không vẻ vang."

"Đúng vậy, chúng ta bất lực đi chăng nữa, nương gia cũng đều có người làm quan trên triều đình, khó bảo đảm việc này sẽ bị bọn họ biết." Tam tẩu cũng tiến lên nhắc nhở.

Tào Nhân cũng biết rõ đạo lý này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play