Không ngờ khi đi ngang qua cửa hàng thêu, hắn ta lại phát hiện ra điều gì đó bất thường ở đây.
Khác với những cửa hàng vốn đã đông đúc, nơi này lại càng náo nhiệt hơn mấy phần.
Xuất phát từ tò mò, hắn đứng ở chỗ này quan sát xem ở đó có chuyện gì đang xảy ra.
Không ngờ, hắn lại nhìn thấy Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp bước ra khỏi đó.
Đường Minh Duệ sải bước tiến lên chào hỏi.
"Ân nhân, huynh đến đây để mua thứ gì à?"
Mặc Cửu Diệp không chút giấu giếm, đem chuyện kinh doanh búp bê thỏ tai dài kể cho Đường Minh Duệ hay.
Đường Minh Duệ hiển nhiên có chút khó tin mà nói: "Ân nhân, ý huynh là những con búp bê nhồi bông mà các tiểu thư nhà giàu cầm trên phố là do huynh tự tay làm ra?"
Mặc Cửu Diệp cười, hắn nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.
"Là nương tử thấy kinh tế trong nhà eo hẹp nên đã nghĩ ra biện pháp kiếm thêm ít bạc."
Nói đến kiếm tiền, không ai quan tâm điều đó hơn Đường Minh Duệ.
Hắn ta chỉ vào quán trà cách đó không xa và nói: "Ân nhân, chúng ta gặp nhau ở trên phố âu cũng là duyên phận, không bằng cùng nhau uống chút trà ôn lại chuyện xưa?"
Mặc Cửu Diệp vô thức liếc nhìn Hách Tri Nhiễm một cái, thấy nàng không có phản đối, hắn liền sảng khoái đón nhận lời mời.
Ba người cùng đi vào quán trà, tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Khi tiểu nhị mang trà lên, Đường Minh Duệ tự rót trà mời họ, sau đó làm động tác mời rất lịch sự: "Mời ân nhân cùng phu nhân dùng trà."
Mặc Cửu Diệp nhấc chén trà lên, khách khí nói: "Đường công tử, ngươi không cần lúc nào cũng treo bên miệng hai từ ân nhân. Nếu không ngại, ngươi cứ gọi ta một tiếng Mặc ca là được."
Đường Minh Duệ nghe vậy, trịnh trọng đứng lên, cúi đầu lạy hai người: "Nếu như thế tiểu đệ sẽ không khách khí, Mặc ca, Mặc tẩu."
Khách sáo một phen, cuối cùng Đường Minh Duệ cũng đi vào vấn đề: "Mặc tẩu cũng biết, tẩu làm được loại thú bông kia quả thực hiếm lạ, đặc biệt là chất liệu, ta kinh doanh nhiều năm chưa từng gặp qua."
Hách Tri Nhiễm vẫn như cũ viện lý do thoái thác: "Ta và phu quân đi dạo quanh đây, trùng hợp gặp một vị người nước ngoài bán loại vải này, thế là đột nhiên nảy ra ý tưởng dùng nó làm nguyên liệu chế tạo thú bông. Không nghĩ tới là sau khi bày bán lại được ủng hộ tới vậy."
Khu vực hồ nước mặn là tuyến đường thủy chính của giao thương vận tải, vậy nên không có gì đáng ngạc nhiên khi thỉnh thoảng có thể bắt gặp một hai người nước ngoài.
Hơn nữa, trong tay những người nước ngoài đó còn có không ít những vật phẩm mới lạ. Nếu không phải vì rào cản ngôn ngữ khiến việc giao tiếp gặp khó khăn, Đường Minh Duệ thật sự muốn cùng người nước ngoài thực hiện một số giao dịch.
Giờ phút này, hắn ta vô cùng bội phục tầm nhìn và lòng can đảm của Hách Tri Nhiễm.
Nguyên liệu làm thú bông thoạt nhìn không hề rẻ, hiện giờ bọn họ mang tội bị kết án tới Tây Bắc lưu đày, lại đúng thời điểm có tiền, nàng mới dám mua nhiều vải như vậy để làm thú nhồi bông.
Nếu việc làm ăn thua lỗ, chắc chắn đó sẽ là tổn thất nặng nề đối với những kẻ đang bị lưu vong như họ.
Đường Minh Duệ không giấu được vẻ ngưỡng mộ, chắp tay nói: "Mặc tẩu thật là sáng suốt, không những dám bắt tay làm ăn với người nước ngoài mà còn có thể làm ra những con búp bê độc đáo như vậy."
Hách Tri Nhiễm mỉm cười đáp chuyện, lời lẽ vô cùng khiêm tốn: "Để tiếp tục, ta buộc phải nương theo sự sắp đặt của cuộc sống, không có lựa chọn thứ hai."
Hai người vui vẻ trao đổi với nhau vài câu trước khi Đường Minh Duệ tiết lộ mục đích thực sự của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT