Hách Chi Nhiễm thấy vậy tiến lên vỗ nhẹ lên người Mặc Cửu Diệp, ý bảo hắn bình tĩnh lại, đồng thời nhắc nhở: “Để hắn nói.”
Mặc Cửu Diệp dần dần thả lỏng lực trên tay.
"Nói, nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ khiến ngươi hối hận khi đến thế giới này."
Khi hơi thở đã thoáng hơn một chút, Nam Hằng lại ho dữ dội, hắn kinh hãi nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp với cái nhìn không thể diễn tả được.
Bất cứ điều gì mà hắn đã làm với Mặc gia đều có thể khiến Mặc Cửu Diệp tức giận.
Nam Hằng lúc này cảm thấy khó xử.
Hắn ta thậm chí còn sợ rằng mình sẽ c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm của Mặc Cửu Diệp trước khi định nói ra bất cứ điều gì.
Hách Chi Nhiễm tựa hồ nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì, tiến lên một bước khuyên nhủ:
"Ta biết điều ngươi đang nghĩ không gì khác hơn là lo lắng cho tính mạng của chính mình.
Bây giờ ta hứa với ngươi, chỉ cần ngươi thành thật kể cho ta nghe mọi việc mà ngươi đã làm, ta sẽ giúp ngươi thuyết phục phu quân của ta tha mạng cho ngươi."
Sau đó Nam Hằng mới nhận ra rằng nữ nhân xinh đẹp biết phép thuật này thực chất là vợ mới cưới của Mặc Cửu Diệp và là con gái ruột của Hách Thượng Thư.
Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Hách Thượng Thư lại có thể nuôi dạy một người con gái mạnh mẽ như vậy.
Thấy hắn rất lâu không chịu mở miệng, Hách Chi Nhiễm thúc giục: "Con đường sống sót duy nhất là ở trước mặt ngươi, lựa chọn như thế nào là do ngươi."
Nam Hằng ngừng suy nghĩ, nhìn Hách Chi Nhiễm. "Tại sao bổn vương phải tin lời nói của ngươi?"
Hách Chi Nhiễm nhếch môi nhìn Mặc Cửu Diệp: "Phu quân, chàng có nghe lời ta nói không?"
Mặc Cửu Diệp không chút suy nghĩ mà gật đầu: "Ta đương nhiên nghe."
Hách Chi Nhiễm hướng về Nam Hằng mà nhún nhún vai: "Ngươi có nghe thấy không? Phu quân ta đích thân thừa nhận sẽ nghe lời ta."
Nam Hằng lúc này tựa hồ đã nắm được cọng rơm sống sót cuối cùng.
"Vậy ngươi phải hứa với bổn vương, cho dù bổn vương ta có nói thế nào, Mặc Cửu Diệp cũng sẽ không chạm vào ta."
"Được, ta thay mặt phu quân của ta hứa với ngươi."
Mặc Cửu Diệp chưa kịp trả lời thì Hách Chi Nhiễm đã lên tiếng trước.
Cho rằng Mặc Cửu Diệp không thể động thủ đi, nhưng không có nghĩa là nàng không thể động thủ...
Nam Hằng nhìn thấy cảnh tượng này, sự rụt rè trong lòng dần dần biến mất.
"Năm đó khi ở biên giới, ta và Mặc Tu Yên ra chiến trường chống giặc. Khi thấy quân địch bại trận và phân tán, ta nóng lòng muốn đuổi kịp. Mặc Tu Yên khuyên ta không nên truy đuổi bọn chúng, nhưng lúc đó ta còn trẻ, chính nghị lực muốn đạt được một chút công lao để được phụ hoàng đánh giá cao nên ta không nghe lời khuyên nhủ của Mặc Tu Yên.
Không lâu sau khi dẫn đầu một nhóm người truy đuổi, ta đã rơi vào bẫy của quân địch. Vào thời điểm nguy hiểm ấy, chính Mặc Tu Yên là người đưa người đến cứu ta, hắn đã chiến đấu đẫm m.á.u để ta có thể trốn thoát, nhưng đổi lại là hắn ta và những người lính có mặt ở đó đều đã chết.
Mặc Tu Yên c.h.ế.t là để cứu ta, không liên quan gì đến ta, chỉ là vì cảm kích lòng tốt của hắn nên ta mới đích thân dẫn người đi chôn cất hắn..."
"Tên khốn, tứ ca của ta là người tốt như vậy, lại vì cứu kẻ độc ác não tàn như ngươi mà c.h.ế.t... Nam Hằng, ngươi khốn kiếp..." Khi Mặc Cửu Diệp nghe được nguyên nhân thực sự khiến tứ ca của hắn c.h.ế.t một cách vô ích, hắn tức giận đến mức chửi bới.
Cùng lúc đó, con d.a.o trong tay hắn đã giơ lên, nhắm thẳng vào Nam Hằng, chuẩn bị c.h.é.m xuống.
"Mặc Cửu Diệp, ngươi đã hứa với ta, sẽ không làm gì ta..."
Nhìn thấy vậy, Hách Chi Nhiễm bước tới và lấy con d.a.o từ tay Mặc Cửu Diệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT