"Mặc Cửu Diệp, ngươi muốn làm phản sao? Sao ngươi dám bắt cóc bổn vương."

Mặc Cửu Diệp hừ lạnh: "Không phải ta sớm đã bị cha con các ngươi buộc tội cấu kết với người ngoài để tạo phản sao?”

Nghe vậy, Nam Hằng có chút hoảng sợ.

Trong lời nói của Mặc Cửu Diệp rõ ràng có thể thấy rõ hắn đã không còn quan tâm đến việc tạo phản nữa, nếu vậy thì hắn có thứ gì thúc đẩy mà dám uy h.i.ế.p hắn?

"Mặc Cửu Diệp, ngươi... ngươi thật to gan... mau thả ta ra, bổn vương có thể tha thứ cho ngươi một tội!"

Mặc Cửu Diệp lúc này cũng lười nói chuyện với hắn, tiến lên vài bước, nhấc Nam Hằng lên như một con gà, trực tiếp ném hắn ra xa Vân Ly chưa đầy năm mét.

Hách Chi Nhiễm thuận tiện bước tới và đá cho hắn vài cái.

"Ngươi hãy nhìn cho kỹ đây, nếu không muốn có kết cục giống như nàng ta, vậy thì kể cho ta nghe tất cả những lời buộc tội giả mà ngươi đã gây ra cho nhà họ Mặc."

Lúc này, Vân Ly như sống không bằng c.h.ế.t lăn tới trước mặt hắn.

Ở khoảng cách gần, Nam Hằng có thể nhìn thấy rõ ràng thứ mủ kinh tởm không ngừng chảy ra từ trên mặt Vân Ly.

Thậm chí có nơi vết loét nặng đến mức lộ cả xương.

Nam Hằng sợ đến sắc mặt tái nhợt, cùng lúc đó, hắn cảm giác được phía dưới thân thể có một một dòng nhiệt độ nóng hổi tới, từ đùi trên truyền xuống phía dưới...

Hách Chi Nhiễm và Mặc Cửu Diệp thấy thế, đồng thời quay đầu đi, căn bản không muốn nhìn thẳng vào sự thật này chút nào.

Hách Chi Nhiễm không khỏi nói: "Thật sự buồn nôn đến chết, thật là ghê tởm."

Xem ra sau khi tống khứ được hai người này, nàng sẽ phải dọn dẹp thật sạch sẽ chỗ này mới được. Mặc Cửu Diệp cười lạnh, giễu cợt nói: "Một vị vương gia của một nước mà lại hèn nhát như vậy, thật là xấu hổ."

Bản thân Nam Hằng cũng không muốn làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến hắn sợ đến mức không thể khống chế được.

Bây giờ bị hai người họ chế giễu, hắn muốn lập tức tìm một cái hố rồi chui xuống dưới đất, cả đời không bao giờ ra ngoài gặp ai.

Lúc này, Vân Ly lại dùng hết sức lực thét lên:

"Mặc Cửu Diệp, cho dù ta có chết, ta cũng sẽ kéo Mặc Vân Phong theo làm vật tế, ngươi sẽ phải hối hận!"

Nam Hằng hoàn toàn biết ý tứ trong lời nói của Vân Ly.

Trong ấn tượng của hắn, mối quan hệ giữa huynh đệ nhà họ Mặc có thể nói là không thể phá vỡ.

Tuy nhiên, nhìn biểu hiện của Mặc Cửu Diệp lúc này, có vẻ như hắn ta căn bản không quan tâm đến tính mạng của Mặc Vân Phong.

Nghĩ tới đây, nỗi sợ hãi trong lòng Nam Hằng dường như càng thêm mãnh liệt.

Một người thậm chí không quan tâm đến mạng sống của huynh đệ mình, vậy mới thấy hắn ta thực sự tàn nhẫn đến mức nào.

Chỉ sợ hôm nay dù hắn có van xin thế nào đi chăng nữa, Mặc Cửu Diệp cũng sẽ không buông tha cho hắn.

Tuy nhiên, giờ đây Nam Hằng thà tự lừa dối mình còn hơn chấp nhận sự thật này.

"Mặc... Mặc Cửu Diệp, chỉ cần ngươi đồng ý thả bổn vương đi, bổn vương có thể cam đoan với ngươi, trong tương lai khi bổn vương đăng cơ thành công, nhất định sẽ rửa oan sự bất công này cho Mặc gia, bổn vương cũng sẽ khôi phục cho nhà ngươi chức danh người bảo vệ đất nước... không... Bổn vương sẽ phong cho ngươi một chức vương khác..."

Mặc Cửu Diệp còn có thể tin vào những điều vô nghĩa mà hắn ta nói ra được mới gọi là kì lạ. Mặc gia đúng là cần phải giải mối oan khuất này, nhưng họ không cần sự giúp đỡ từ một kẻ vô dụng chỉ vì sợ hãi mà nói ra lời này.

Huống chi, hắn cũng hoàn toàn vỡ mộng với triều đình, những lời dụ dỗ mà Nam Hằng nói đối với Mặc Cửu Diệp căn bản không có một chút hứng thú nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play