Mặc Cửu Diệp tùy ý vung tay, ngọn đuốc trong tay hắn đã rơi xuống nền thuyền hoa.

Trong bầu trời đêm tối tăm, ánh lửa ngập trời...

Ánh sáng nơi này quá tốt, vì để tránh bị người trên bờ phát hiện có vấn đề mà tới đây tra xét, Mặc Cửu Diệp xuất nội lực, phối hợp với mái chèo khiến cho chiếc thuyền bè đạt tới tốc độ cực hạn.

Chỉ trong chớp mắt, hai người đã về tới bờ hồ.

Bọn họ có thể nghe thấy được cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến.

Điều này cho thấy ánh lửa ngập trời ở trên thuyền hoa đã thu hút sự chú ý của người trên bờ rồi.

May mắn là bọn họ đã nhanh chóng lên bờ, cũng không bị người khác phát hiện ra.

Hách Tri Nhiễm thu lại thuyền bè, Mặc Cửu Diệp liền thi triển khinh công ôm lấy nàng nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Lúc chỉ cách doanh địa khoảng chừng trăm mét, Mặc Cửu Diệp phát hiện trước mặt có một cái bóng đen lay động.

Đêm đen gió lạnh, bọn họ đều không nhìn rõ thân phận của đối phương, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đi theo phương hướng của người nọ, dự định tìm hiểu tới cùng.

Còn chưa đợi Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm tới gần, Mặc Sơ Hàn đã mở miệng.

"Là cửu đệ và cửu đệ muội sao?"

"Bát ca? Sao huynh lại ở chỗ này?" Hiển nhiên hai người đều vô cùng chấn kinh.

Lúc bọn họ rời đi đã cố ý quan sát một phen, cũng không phát hiện có gì dị thường.

"Ta thấy các ngươi lặng lẽ rời đi, lo lắng các ngươi sẽ gặp nguy hiểm, thế nên vẫn luôn chờ ở nơi này." Nghe thấy thế, Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp liếc mắt nhìn nhau một cái.

Không cần nói cũng biết, trong lòng bọn họ đều đang nghĩ, chuyện vừa làm ban nãy có nên nói cho Mặc Sơ Hàn biết hay không.

Nếu như không nói, sau này Mặc Vân Phong ra ánh sáng còn phải tìm đủ loại lý do để viện cớ.

Nếu như nói ra sự thật, bọn họ sẽ phải giải thích tung tích hiện tại của Mặc Vân Phong như thế nào?

Hơn nữa chuyện này Hách Tri Nhiễm không tính đưa ra ý kiến của bản thân, dù sao đó cũng là chuyện giữa mấy huynh đệ Mặc gia.

Mặc Cửu Diệp suy nghĩ một lúc rồi mở miệng đáp:

"Bát ca, chúng ta vừa mới đi thăm dò tình hình một phen, gặp phải Nam Hằng ở trên thuyền hoa trong Diêm Hồ..."

Mặc Cửu Diệp không hề giấu giếm chuyện đã xảy ra trên thuyền hoa, kèm với đó là tin tức Mặc Vân Phong còn sống cũng thành thật kể hết.

Đương nhiên, thủ đoạn gian lận của hai người ngàn vạn lần không thể nói ra.

Mặc Sơ Hàn nghe vậy, vẻ mặt của hắn ta gần như giống hệt với Mặc Cửu Diệp lúc phát hiện ra hắn ta còn sống.

"Cửu đệ, đệ nói Tam ca cũng chưa chết? Huynh ấy đang ở đâu, mau dẫn ta đi gặp huynh ấy."

Mặc Vân Phong lúc này còn đang ở trong không gian của Hách Tri Nhiễm, Mặc Cửu Diệp sao có thể dẫn Mặc Sơ Hàn đi gặp người được chứ?

Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có thể nói dối.

"Bát ca, chúng ta đã đốt cháy thuyền hoa, khiến cho rất nhiều người vây xem, suy tính đến việc dẫn theo tam ca cùng nhau rời đi rất dễ khiến người khác chú ý tới, chúng ta đã dấu tam ca ở một nơi không người.

Đợi đến ngày mai an toàn hơn một chút, ta sẽ cùng Nhiễm Nhiễm tới đó, sau khi giúp tam ca giải cổ sẽ mang người trở về." Đối với lí do thoái thác này của hắn, Mặc Sơ Hàn cũng không hề hoài nghi.

Hắn ta chỉ có thể kiềm chế sự xúc động trong lòng, gật gật đầu: "Như vậy cũng tốt, ngày mai ta đi theo các ngươi đón tam ca trở về."

Mặc Cửu Diệp vội vàng ngăn cản: "Không được, gần đây quanh vùng Diêm Hồ không yên ổn, ta lo lắng an nguy của người trong nhà, hai huynh đệ chúng ta phải có một người ở lại để bảo vệ cho bọn họ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play