Hách Tri Nhiễm nhỏ giọng đề nghị: “Để thuận tiện, chúng ta thay sang y phục của thị vệ đi”

Mặc Cửu Diệp gật đầu, đầu tiên là lột bỏ y phục của một tên thị vệ có thân hình nhỏ hơn ném cho Hách Tri Nhiễm, sau đó lại túm một tên thị vệ có thân hình tương tự mình rồi lấy y phục mặc vào.

Hai người vừa mới sửa sang xong, liền đối mặt với một đội thị vệ tuần tra từ phía trước đi đến.

Thị vệ thấy nơi này chỉ có hai người, liền tra hỏi: “Những người khác ở nơi này của các ngươi đâu?”

Mặc Cửu Diệp bình tĩnh trả lời: “Mấy người bọn họ cũng không biết ăn phải cái gì mà bị đau bụng, đi nhà xí rồi.”

Thị vệ cũng không có quá nhiều nghi ngờ, như thường lệ đi ngang qua bên cạnh hai người, tiếp tục đi tuần tra.

Thấy mấy tên thị vệ kia đã đi xa, Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm một trước một sau đi về phía cầu thang dẫn lên tầng hai của thuyền hoa.

So với lầu dưới, lầu hai náo nhiệt hơn rất nhiều, không chỉ có thị vệ đứng canh gác, còn có không ít người mặc trang phục dân thường ngồi trước bàn nhỏ uống rượu vung quyền.

Mặc Cửu Diệp đoán rằng, phục sức của mấy người mặc trang phục dân thường kia hẳn đều là người của Diêm Bang.

Như vậy rất hiển nhiên, mặc dù Nam Hằng không phải là người đứng sau lưng thao túng Diêm Bang, những cũng không thoát khỏi quan hệ với bọn chúng.

Hơn nữa, từ những cử chỉ của đám người Diêm Bang này có thể nhìn ra được, Nam Hằng và bọn chúng rất quen thuộc với nhau.

Mặc Cửu Diệp quan sát một vòng, trực tiếp dẫn Hách Tri Nhiễm nhảy lên đỉnh của thuyền hoa.

Tìm một vị trí tương đối gần so với nơi của Nam Hằng, khoét một lỗ nhỏ nhìn xuống phía dưới.

Đúng lúc này, chỉ thấy cách thuyền hoa không xa có một chiếc thuyền nhỏ đang trôi đến.

Nương theo ánh trăng nhìn qua, đầu thuyền có một người khoanh tay đứng đấy, nhìn dáng vẻ dường như là một nữ tử.

Rất nhanh liền có thị vệ tiến lên bẩm báo.

"Khởi bẩm Hằng Vương điện hạ, quốc sư đại nhân đã đến rồi."

Nam Hằng đẩy nữ tử trong n.g.ự.c sang một bên, đứng dậy sửa sang lại mấy nếp nhăn trên y phục một phen.

"Dẫn bổn vương tự mình ra nghênh đón."

Nam Hằng đi nhanh ra phía ngoài khoang thuyền, mà nam tử có râu quai nón kia vẫn ngồi nghiêm chỉnh như trước, thậm chí ngay cả đầu cũng không buồn động dù chỉ một chút.

Dáng vẻ như vậy ngược lại có điểm tương tự với Mặc Sơ Hàn lúc bị trúng cổ độc, nhưng lại có chút bất đồng.

Sau khi Mặc Sơ Hàn bị trúng cổ độc, mặc dù không có ý thức, nhưng vẫn có thể hành động, mà vị ở trước mắt này, nhìn qua chẳng những không có ý thức, dường như ngay cả thân thể cũng cứng ngắc.

Giờ phút này bọn họ phải quan sát hướng đi của Nam Hằng, chỉ có thể tạm thời bỏ qua nam tử có râu quai nón.

Thuyền nhỏ rất nhanh đã nhập vào thuyền hoa, Nam Hằng sai người thả thang xuống để nghênh đón quốc sư đại nhân.

Ai ngờ, vị quốc sư kia cũng không đi lên từ chiếc thang, mà thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, trực tiếp đáp xuống trước mặt Nam Hằng.

Nam Hằng tươi cười nịnh nọt. "Bổn vương cung kính đợi ở đây để bồi tiếp quốc sư đại nhân đã lâu, mời vào trong này."

Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp ở trên đỉnh khoang thuyền cẩn thận đánh giá vị quốc sư này.

Nàng quả nhiên là một nữ nhân, nhìn qua đoán chừng khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc cũng không có gì khác biệt với người Đại Thuận, trên gương mặt kia có lưu lại một chút dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn có nét duyên dáng như cũ.

Hách Tri Nhiễm nhẹ giọng hỏi: "Chàng có nhận ra vị quốc sư này không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play