Mặc Cửu Diệp hơi nghiêng đầu sang một bên, nháy mắt vài cái, tận lực không để nước mắt lưu lại.
“Lục ca và Thất ca chính là mất mạng trong chiến dịch đó.”
Nghe vậy, Mặc Sơ Hàn run rẩy nắm lấy hai tay Mặc Cửu Diệp, nước mắt đã chảy xuống.
“Chẳng lẽ, nam nhi Mặc gia hiện giờ chỉ còn lại có hai huynh đệ ta ngươi?”
Mặc Cửu Diệp gian nan đáp: “Đúng vậy.”
Mặc Sơ Hàn nghe được đáp án khẳng định, hai mắt đẫm lệ giống như thú khốn nhiễm máu.
Hắn ta giãy giụa ngồi dậy, hai tay nắm chặt tóc, gần như gào thét.
"Không... ta không tin tất cả những điều này là sự thật."
Mặc Cửu Diệp thấy thế, cố nén đau lòng tiến lên an ủi.
"Bát ca, sự tình đã qua, hiện giờ huynh còn có thể sống, đối với Mặc gia mà nói đã là thiên đại ban ân."
Thấy vậy, Hách Tri Nhiễm cũng rơi lệ lã chã, nhưng lý trí của nàng vẫn còn.
Nàng đi tới trước mặt hai huynh đệ, mở miệng nhắc nhở.
"Bát ca, mẫu thân và Bát tẩu đang ở doanh địa cách đó không xa."
Quả nhiên, khi nghe Hách Tri Nhiễm nói, cảm xúc của Mặc Sơ Hàn giảm đi rất nhiều.
Đôi mắt đỏ tươi của hắn ta nhìn về phía Mặc Cửu Diệp.
"Cửu đệ, nương cùng Bát tẩu các nàng có khỏe không?"
Mặc Cửu Diệp cẩn thận đỡ Mặc Sơ Hàn đứng dậy.
"Các nàng đều tốt, ta cũng có thể nhìn ra được, Bát tẩu rất nhớ huynh." Trong đầu Mặc Sơ Hàn nhất thời xuất hiện gương mặt từ ái của mẫu thân và bóng dáng xinh đẹp của thê tử.
Hắn ta cùng thê tử Triệu Hương Lan thành thân không tới một tháng, chính là thời điểm như keo như sơn, liền nhận được tin tức biên quan báo nguy, cùng Mặc Cửu Diệp suốt đêm phụng chỉ chạy tới biên cương.
Nhớ rõ lần cuối cùng hắn ta rời nhà, mẫu thân mang theo nữ quyến trong nhà nhất tê đi tới trước cửa lớn tiễn đưa.
Vào thời điểm đó, người mẹ đã mất chồng và năm người con trai.
Mặc dù như vậy, bà ấy vẫn nhắc nhở mình và Cửu đệ: nam nhi Mặc gia không thể làm kẻ hèn nhát!
Thê tử Triệu Hương Lan lưu luyến không rời lôi kéo mình, trong mắt tràn đầy không nỡ...
Lại không biết, hắn từ biệt với người nhà cũng đã ba năm.
Hơn nữa còn là không có ý thức, ngây ngốc qua ba năm.
Mặc Sơ Hàn nắm c.h.ặ.t t.a.y Mặc Cửu Diệp: "Cửu đệ, dẫn ta đi gặp các nàng."
Mắt thấy bước chân Mặc Sơ Hàn thất tha thất thểu, Mặc Cửu Diệp lo lắng.
Hắn nghĩ Bát ca chỉ là trên cánh tay khai đao, cũng không đến mức suy yếu thành cái dạng này.
Vì thế, hắn hỏi Hách Tri Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm, thân thể Bát ca rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Bát ca ba năm nay bị Khôi Lỗi cổ hút đi không ít tinh huyết, suy yếu cũng là hiện tượng bình thường, huống hồ, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, hẳn là thời gian dài không có ăn uống dẫn đến...
Vừa vặn, trong bao của ta còn có chút đồ ăn, trước tiên cho Bát ca ăn no đã."
Trên người Hách Tri Nhiễm căn bản không có bọc gì, nàng phát hiện Mặc Sơ Hàn vẫn không chú ý đến mình, tùy ý lấy một bọc từ không gian ra cũng không bị phát hiện. Dứt lời, ý thức của nàng liền tiến vào không gian, mua một cái bánh bao mì trắng, lại lấy một ít thịt bò tương trong tủ lạnh ra.
Mặc Sơ Hàn thật sự đói bụng, cảm ơn một tiếng, nhận lấy thức ăn trong tay Hách Tri Nhiễm rồi bắt đầu ăn.
Hách Tri Nhiễm lại lấy ra một túi nước.
"Bát ca, huynh hẳn là rất lâu rồi không có ăn cơm mới có thể như thế, cho nên không nên ăn quá nhanh, sẽ làm tổn thương tỳ vị."
Nghe vậy, mặt Mặc Sơ Hàn đỏ lên.
Hắn lại quên mất đệ muội vẫn còn.
Mặc Sơ Hàn có chút ngượng ngùng nhận lấy túi nước: "Đa tạ đệ muội nhắc nhở."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT