Những người này đều là những tướng lĩnh do một tay cha hắn và hắn huấn luyện nên, sau khi hắn quay về kinh thành, những người này vẫn ở lại đây canh giữ biên cương.

Thật không ngờ, những người này lại một lòng trung thành với Mặc gia như vậy, trong tình cảnh như thế lại từ chức theo họ tới đây.

Mặc Cửu Diệp hoàn toàn không đồng ý với cách làm này của họ.

“Các ngươi đã vất vả biết bao mới có thể đạt được vị trí như hiện tại, cớ sao phải khổ sở vậy chứ?

Huống hồ, bây giờ Mặc gia cũng đã bị lưu đày, các ngươi đi theo chúng ta sẽ không có tương lai.”

Lương Hạo dẫn theo những người khác quỳ xuống một lần nữa: "Chúng thuộc hạ đi theo quốc công gia vào sinh ra tử biết bao năm, ngài có thông đồng với địch bán nước hay không chúng thuộc hạ là người rõ nhất, những lời nói kia rõ ràng là vô căn cứ.

Triều định đối xử bất công với ngài như vậy, chúng thuộc hạ tuyệt đối sẽ không vì hôn quân mà bán mạng."

Lời nói vừa dõng dạc vừa mạnh mẽ, thể hiện sự vô cùng bất mãn của đám người Lương Hạo với triều đình.

Mặc Cửu Diệp biết rõ những người này dù sao cũng đã từ chức rồi, có nói gì nữa cũng vô dụng.

"Nếu đã vậy, các ngươi đã có dự định chưa?"

Chỉ nghe thấy năm người cùng lúc lên tiếng: "Quốc công gia ở đâu, chúng thuộc hạ sẽ ở đó."

Mặc Cửu Diệp thật ra cũng không có ý kiến gì, những người này từ nhỏ đã là cô nhi, được cha và huynh của hắn đem về quân doanh huấn luyện, bây giờ cũng chỉ lẻ bóng một mình, dù đi đến đâu cũng không vướng bận gì. "Bây giờ ta đã bị triều đình giáng xuống làm tù nhân bị lưu đày rồi, phải sau khi đến Tây Bắc mới có thể có được tự do, các người đi theo quân lưu đày thế này cũng không tiện, chúng ta cứ hẹn gặp nhau ở Tây Bắc đi."

"Không, chúng thuộc hạ muốn đi cùng quốc công gia để bảo vệ ngài và người nhà của ngài được an toàn." Lương Hạo phản bác.

Nhắc tới sự an toàn của người nhà, Mặc Cửu Diệp lập tức do dự.

Để đám người Lương Hạo đi theo, vào lúc gặp nguy hiểm quả thực có thể giúp đỡ họ rất nhiều.

"Nếu đã như vậy, các ngươi đi cách xa chúng ta một chút là được, tránh để người khác hoài nghi."

Hắn dừng chút rồi lại nói: "Với lại, bây giờ ta cũng không còn là quốc công gia gì nữa rồi, từ nay về sau các ngươi đổi cách xưng hô đi."

Lương Hạo trầm ngâm một lát: "Hay là chúng thuộc hạ gọi ngài là Cửu gia như trước đây thì thế nào ạ?"

Ý của Mặc Cửu Diệp là bây giờ bọn họ đều là những người bình thường, không còn chức vụ gì nữa cả, chưa kể bọn họ còn lớn tuổi hơn hắn, gọi hắn bằng tên cũng được.

Chỉ là nghĩ đến đám người Lương Hạo từ trước đến nay đều giữ thái độ tôn trọng đối với Mặc gia, có thể sẽ không đồng ý gọi hắn bằng tên, Mặc Cửu Diệp liền đơn giản nghe theo ý họ vậy.

"Được, cứ như vậy đi!"

Nhìn cách ăn mặc của bọn họ, Mặc Cửu Diệp đột nhiên nhớ tới đám cường đạo mà hôm nay Lưu chưởng quầy kể đến lúc ở nhà trọ.

"Gần đây huyện Tương Dương xuất hiện cường đạo, chắc không phải là các ngươi đâu đúng không?”

Nói đến đây, đám người ai cũng gãi đầu ngại ngùng.

"Không giấu gì Cửu gia, chúng thuộc hạ chính là đám cường đạo chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo ở huyện Tương Dương." Mặc Cửu Diệp nhướng mày, ra hiệu bọn họ nói tiếp.

"Lúc chúng thuộc hạ vừa mới tới đây, thời gian đầu định ban ngày sẽ chờ Cửu gia tới, còn tới đêm thì ở quán trọ.

Nào ngờ, mới đến đây được vài ngày, chúng thuộc hạ đã nghe nói bên trong thành Tương Dương có một đám nhà giàu ỷ vào có ít tiền trong tay, làm chuyện độc ác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play