Dù chưa cắn miếng nào nhưng họ có thể cảm nhận được quả đào to này rất dày và mọng nước.
Các vị tẩu tẩu quyến luyến trái cây của Hách Tri Nhiễm mang về mà không muốn rời tay.
Tứ tẩu theo bản năng sờ vào hầu bao của nương cho khi gả đi.
Bạc của nàng chưa hề dùng đến, cả nhà đều dùng bạc của Cửu đệ muội.
Nếu như có thể, nàng cũng muốn giống như Cửu đệ muội mua cho cả nhà vài món ăn ngon.
"Cửu đệ muội, muội và Cửu đệ mua trái cây này ở đâu vậy?"
Các vị tẩu tẩu khác cũng tò mò về câu hỏi này, khi Tứ tẩu hỏi, tất cả đều nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm đã nghĩ ra lý do cho sự xuất hiện của hai loại trái cây này.
"Tẩu tẩu, trên đường muội và phu quân vô tình gặp. Người bán đang đẩy một chiếc xe gỗ bên đường để bán, muội cũng không biết sau này còn có cơ hội gặp lại người bán trái cây ngon như vậy nữa hay không."
Nói như vậy hoàn toàn chặt đứt ý định tiếp tục mua trái cây của Tứ tẩu.
Tứ tẩu thể hiện sự tiếc nuối.
"Thật đáng tiếc, trái cây ngon như thế này, không biết khi nào mới gặp lại."
Tam tẩu thấy vậy cũng nói theo: "Nếu như sau này chúng ta gặp được trái cây ngon như vậy, muội sẽ đãi mọi người ăn."
Các vị tẩu tẩu khác nhìn hai người cứ ngươi một lời ta một câu với nhau, trong lòng đều ngưỡng mộ họ có tiền trong tay.
Đại tẩu thở dài: "Chờ chúng ta tới Tây Bắc ổn định xong, tỷ sẽ ra ngoài tìm việc gì đó để làm, như vậy cũng có thể giúp một ít cho cả nhà."
Nhị tẩu cũng tiếp lời: "Đại tẩu, tới lúc đó muội sẽ đi theo tẩu."
Hách Tri Nhiễm thấy các vị tẩu tẩu càng suy nghĩ càng lạc đề, vội vàng nhắc nhở.
"Tẩu tẩu, trước tiên hãy bê trái cây xuống đã, chúng ta còn phải chia cho mọi người nữa."
Ngay tức khắc, các vị tẩu tẩu lại chú ý vào hai loại trái cây đó, thậm chí có người bất giác nuốt chửng nước miếng.
Có bốn sọt trái cây, hai người khiêng một sọt về nơi mấy nhà đang tụ tập dựng lều.
Các quan sai nhìn thấy nữ quyến Mặc gia khiêng mấy chiếc sọt lớn, không nói một lời liền vây lại.
Hiện giờ nữ quyến của Mặc gia đều đang nghe theo sự sắp xếp của Hách Tri Nhiễm.
Đại tẩu hỏi: "Cửu đệ muội, trái cây nên phân phát thế nào đây?"
"Mỗi người được hai quả đào và hai quả táo, còn dư sẽ tính sau." Hách Tri Nhiễm nói xong, lấy ra hai quả đào và hai quả táo đưa cho Mặc lão phu nhân.
Thấy vậy, Mặc Hàm Nguyệt cũng đi tới giúp bọn họ chia trái cây.
Khi mọi người nhìn thấy nữ quyến của Mặc gia lấy từ trong sọt ra những quả đào, quả táo to và ngon như thế, thì vui vẻ mỉm cười.
Ngay cả quan sai cũng lột bỏ vẻ cao ngạo hàng ngày trật tự xếp hàng để nhận.
Sau khi Trương Thanh nhận được quả táo, hắn ta không nhịn được nữa, cắn một miếng trước mặt mọi người, lập tức giơ ngón tay cái lên hướng về Hách Tri Nhiễm.
"Hách thị, nhờ có ngươi mà ta được ăn trái cây ngon như thế này."
Đồng thời khi người của Phương gia và Tạ gia thưởng thức trái cây ngon ngọt, họ cũng không quên bày tỏ cảm tạ.
Đặc biệt là Tạ Lâm, cậu bé có cái miệng ngọt ngào, mỉm cười nói với Hách Tri Nhiễm: "Cảm ơn thẩm thẩm. Đợi khi nào nhà thẩm có tiểu đệ đệ, nhất định Lâm nhi sẽ đưa đệ đệ đi chơi"
Nghe được lời của Tạ Lâm, mọi người có mặt đều cười to.
Thậm chí có người còn bắt đầu trêu chọc Hách Tri Nhiễm, hỏi bụng nàng có động tính gì không.
Hách Tri Nhiễm không hề suy nghĩ gì vì đó chỉ là lời của trẻ nhỏ.
Nhưng nàng không ngờ rằng mọi người xung quanh nghe được cứ trêu đùa tới tấp làm nàng đỏ bừng mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT