Còn Tôn Gia Bảo, hắn ta chuyên đi ức h.i.ế.p nam nữ, không chuyện ác nào chưa từng làm, vậy thì cứ để hắn ta suốt đời làm một kẻ ngốc vậy.
Một lần nữa, Hách Tri Nhiễm từ trong không gian lấy ra độc dược tự chế “đãng trí”.
Chỉ cần một liều đãng trí này, đời này của Tôn Gia Bảo sẽ mãi là một tên ngốc.
Lúc này Tôn Gia Bảo vẫn đang hôn mê, Hách Tri Nhiễm chỉ đơn giản dùng cách tiêm, rồi tiêm thuốc tự chế của mình vào cơ thể hắn ta.
Sau khi giải quyết xong xuôi, Hách Tri Nhiễm rời đi không một ai hay biết, đi đến nơi nàng vừa quan sát thấy có thể là một nhà kho.
Vận may của nàng không tồi, nơi nàng quan sát quả thực là nhà kho của phủ quan huyện.
Trước cửa nhà kho còn có hai tên thị vệ, Hách Tri Nhiễm cẩn thận vòng ra sau, nhanh chóng giơ tay đánh vào gáy hai người nọ.
Nhìn thấy hai tên thị vệ đã ngất đi, Hách Tri Nhiễm mới nhanh chóng đi vào nhà kho.
Phải nói đám tham quan này đúng thật là có rất nhiều của cải.
Tuy diện tích nhà kho không quá lớn, nhưng vàng bạc châu báu, lụa là sa y, thư pháp và tranh cổ cùng một vài món đồ trang sức ngọc bích được chất đầy trong nhà kho.
Bây giờ trong không gian của cô, có rất nhiều vật phẩm từ kho bạc được rao bán trên Taobao, trừ ra rất nhiều diện tích.
Hách Tri Nhiễm kiểm tra xem những thứ này có thể đưa vào không gian của mình không, rồi liền vung tay mang tất cả đi.
Ở trong không gian, Mặc Cửu Diệp không ngủ được, sau khi Hách Tri Nhiễm rời đi, hắn liền rời khỏi phòng ngủ.
Lúc này hắn có chút lo lắng cho Hách Tri Nhiễm, bởi trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một đống đồ vật chất thành núi, còn suýt chút ném trúng hắn...
Không cần nói cũng hiểu, sau khi nhìn thấy đống tài vật này, Mặc Cửu Diệp liền biết đây đều là đồ Hách Tri Nhiễm lấy được, hắn chỉ mong nàng không tham lam quá mức, cố gắng chú ý hơn đến an toàn của bản thân một chút rồi sớm quay lại.
Những việc nên làm đều đã làm xong, Hách Tri Nhiễm cũng không có ở lại thêm.
Nàng rời khỏi phủ quan huyện, chạy đến một nơi vắng vẻ rồi lẻn mình vào không gian.
Nhìn thấy nàng vẫn còn nguyên vẹn trở về, lúc này Mặc Cửu Diệp mới buông lỏng sự lo lắng.
Vừa trừng phạt được tên tham quan và con trai của ông ta, trong lòng Hách Tri Nhiễm không giấu nổi chút hưng phấn nhỏ mỗi khi nghĩ đến lúc ấy.
"Tên cẩu quan huyện này rất giàu có đồ nha, ta chỉ mới ra tay có chút xíu mà đã thu hoạch được như vậy rồi."
Lúc đống tài vật này bị ném vào không gian, Mặc Cửu Diệp đã kiểm tra qua.
Chỉ mình ngân phiếu và bạc thôi đã đến hơn trăm nghìn lượng.
Huống hồ còn có vài rương tiền lớn nữa chứ, không cần nghĩ cũng biết tất cả đồng tiền này đều là phí vào thành của nhân dân khi muốn vào thành.
Chỉ là một quan huyện nhỏ mà cũng có được tài phú như vậy, có thể tưởng tượng được tên cẩu quan huyện này đã bóc lột được biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân...
Mặc Cửu Diệp nhìn chằm chằm vào đống tài vật trước mắt: "Nàng định xử lí đống này thế nào?"
Hách Tri Nhiễm nhìn quay một lượt, chỗ trống nàng vất vả trừ lại lại một lần nữa bị lấp đầy, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
"Ta định đem bán đống đồ này cho trung tâm thương mại, số tiền còn lại tốt nhất vẫn nên tìm cách trả lại cho nhân dân huyện Bình Dương."
Mặc Cửu Diệp vô cùng đồng ý với phương án này. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Trả lại tiền cho nhân dân quả là một ý hay, nhưng thời gian không phép chúng ta làm điều đó."
Hách Tri Nhiễm cũng cảm thấy khổ sở với vấn đề này, nàng không thể gửi tiền cho từng nhà một được, chưa kể nguy cơ bị phát hiện cũng rất cao và như Mặc Cửu Diệp đã nói, không đủ thời gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT