Một khi xuất hiện điều gì ngoài ý muốn đừng nói là Chu Lão Bát hắn, ngay cả đội ngũ áp giải bọn họ cũng sẽ bị nghiêm trị, thậm chí ngay cả bát cơm cũng không giữ được.
Nếu là không phải lo cho những người khác, Chu Lão Bát sẽ không chút do dự gì mà đồng ý.
Không vì cái gì khác, chỉ là hắn ta không muốn thấy Hách Tri Nhiễm khó xử.
Hách Tri Nhiễm nhìn ra Chu Lão Bát khó khăn, cam đoan nói:
“Chu quan gia không cần lo lắng, người nhà chúng ta ở trong đội ngũ, chúng ta hành động không thể nào không quan tâm đến các nàng huống chi lấy bản lĩnh của phu quân ta, muốn chạy trốn dưới mí mắt các ngươi còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
Nếu hắn muốn chạy trốn thì căn bản không phải chờ đến bây giờ.
Chu Lão Bát cũng không phủ nhận những lời nàng nói.
Càng nghĩ lại nhìn bộ dáng Mặc Cửu Diệp kia đi đường cũng cần người đỡ cuối cùng hắn ta cắn răng một cái.
"Được, làm theo lời ngươi nói đi, chúng ta rời khỏi sơn cốc sẽ chia nhau ra đi, ta trực tiếp lên núi hội hợp với quan sai bọn họ, các ngươi cũng không phải lo lắng những cái khác, toàn bộ đã có Chu Lão Bát ta chịu trách nhiệm."
Hách Tri Nhiễm đạt thành tâm nguyện, sau khi chân thành cảm tạ Chu Lão Bát một phen, ánh mắt nhìn về phía con gấu đen.
Toàn thân gấu đen đều là bảo vật, xương, thịt, tay, chân, máu, tuỷ não cũng có thể làm thuốc.
Kiếp trước đã được liệt vào danh sách động vật hoang dã cấm săn bắt, những thứ này đều là đồ tốt mà con người không dám hy vọng xa vời.
Bây giờ những bảo bối này đều đang ở trước mắt, Hách Tri Nhiễm cũng không muốn bỏ qua.
Tuy nói làm trò trước mặt Chu Lão Bát, nàng cũng không thể đưa đi toàn bộ con gấu, ít nhất có thể để lại một ít bộ vị trân quý.
Vì thế nàng lấy đại đao của Chu Lão Bát, lấy tay và mật của con gấu.
Hách Tri Nhiễm tìm chút dây leo buộc lại những cái đó.
"Chu quan gia, cơ bản còn lại đều là thịt, ngài liệu sức nhìn xem có thể lấy đi được bao nhiêu."
Chu Lão Bát cũng không khách khí, tuy hắn ta còn chưa thử qua thịt gấu nhưng đã nghe người ta nói qua, hương vị thịt gấu rất không tồi.
Ngay sau đó Chu Lão Bát lấy lại đại đao từ Hách Tri Nhiễm, cắt mấy chỗ thịt gấu còn tươi sau đó học bộ dáng nàng dùng dây leo buộc lại chuẩn bị mang theo lên núi.
Nhìn thấy còn nhiều thịt như vậy, Chu Lão Bát có hơi tiếc, hắn ngượng ngùng đề nghị.
"Lúc trời còn chưa sáng ta đã xuống núi tìm các ngươi đến giờ còn chưa ăn cái gì, không bằng chúng ta nướng lên chút thịt gấu ở đây, ăn no rồi lại ra khỏi sơn cốc."
Hắn không hề nói dối, đêm khuya sau khi cùng Bành Vượng đạt được thỏa thuận, một khắc Chu Lão Bát cũng không đợi một mình một người giơ cây đuốc tìm kiếm theo phương hướng bọn họ mất tích.
Lập tức phát hiện rất nhiều t.h.i t.h.ể hắc y nhân cho đến lúc hắn tìm được vách núi cẩn thận phát hiện nơi đó có rất nhiều dấu chân đi qua.
Chỗ vách núi này gần như là ngõ cụt của ngọn núi, hắn đoán hai người có thể mới ngã từ nơi này xuống.
Bởi vậy hắn mới suốt đêm đuổi xuống núi, tiến vào vùng sơn cốc này.
Không cần Chu Lão Bát nói nhiều, Hách Tri Nhiễm cũng biết có thể tìm được sơn cốc này chắc chắn cũng đã tiêu tốn không ít thời gian.
Đã đi lâu như vậy hắn không đói bụng mới lạ. "Được, chúng ta ở đây nướng chút thịt gấu, ăn no rồi cùng nhau đi."
Vì chăm sóc cho hai đại nam nhân bị thương, Hách Tri Nhiễm tự mình ra tay dựng một cái giá.
Cách làm như cũ, dùng nhánh cây xuyên vào thịt gấu đặt lên lửa nướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT