Mặc Cửu Diệp bước về phía nàng với một con dê núi trên vai. Hắn đã nghe thấy tiếng Hách Tri Nhiễm hét, đúng lúc hắn đang đuổi theo con dê rừng, sợ phát ra tiếng động sẽ làm con dê chạy mất nên hắn mới không trả lời ngay. Sau khi bắt được con dê, Mặc Cửu Diệp không dám chần chừ chút nào, ôm dê sải bước về phía Hách Tri Nhiễm. Nhìn thấy con dê trên vai Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm hơi hối hận. Nếu biết hắn có thể săn dê thì nàng đã mua một con trên Taobao rồi. Mặc Cửu Diệp sải bước đến trước mặt nàng, do dự một lát, giả vờ bình tĩnh nắm lấy tay nàng.

"Đi thôi!"

Sau khi nhìn thấy những con thỏ sống, Mặc Cửu Diệp rất kinh ngạc. Cho dù với bản lĩnh của hắn cũng không thể tìm được nhiều thỏ rừng như vậy, sao Hách Tri Nhiễm làm được? Chẳng lẽ những con thỏ rừng này cũng chui ra từ túi kho báu của nàng? Có điều rất nhanh hắn đã dùng lý do trước đây thuyết phục bản thân, đây đều là những bí mật không thể khám phá được. Sắp xếp xong suy nghĩ của mình, Mặc Cửu Diệp tìm một vài cành cây, buộc chúng lại với nhau bằng dây mây để làm một chiếc bè gỗ. Hai người kéo một chiếc bè chở đầy đồ quay lại hang động. Bành Vượng trông thấy những thứ này, hai mắt sáng lên.

"Huynh đệ, đệ muội, mọi người vất vả rồi, trong thời kỳ đặc biệt này, có thể giúp mọi người no bụng, đều là công lao của hai người." Có công hay không, hai người đều không quan tâm, hy vọng lớn nhất của họ lúc này chính là một nhà có thể bình an vô sự đi đến Tây Bắc.

"Bành đại ca khách sáo rồi, bọn ta chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi."

Sau khi khách sáo một hồi, Mặc Cửu Diệp mang theo dê rừng, hai con thỏ rừng và một ít trứng gà rừng rời đi, đồng thời không quên kéo theo Hách Tri Nhiễm.

Những con mồi còn lại thì để cho Bành Vượng tự sắp xếp.

Các tẩu tẩu chủ động xử lý thú săn, mặc dù bọn họ hơi không đành lòng nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

Cửu đệ và Cửu đệ muội đã làm nhiều cho mọi người rồi, bọn họ nhất định phải cố gắng hết sức để chia sẻ gánh nặng.

Toàn bộ lương thực cho dân làng và các gia tộc khác đều do Bành Vượng phụ trách phân phát, tuy không bằng Mặc gia nhưng cũng không có ai phàn nàn.

Lúc như thế này, nếu không có vợ chồng Mặc Cửu Diệp, bọn họ không c.h.ế.t vì bệnh thì cũng c.h.ế.t đói ở đây, cảm kích hai người họ còn không kịp.

Ngay cả sự căm ghét của Hà gia đối với Mặc Cửu Diệp cũng đã giảm đi rất nhiều.

Thậm chí Hà Chí Viễn còn đích thân chạy đến trước mặt Mặc Cửu Diệp để nói lời cảm ơn.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp có thể thấy rằng giờ Hà Chí Viễn muốn kết giao với họ.

Tuy nhiên, động băng ba thước không chỉ lạnh trong một ngày, họ không dám kết giao lung tung.

Mặc Cửu Diệp chỉ tùy tiện gật đầu, ra hiệu hắn đã nhận lời cảm ơn của đối phương, không trao đổi bất cứ điều gì với Hà Chí Viễn nữa.

Bận rộn suốt một giờ đồng hồ, Mặc lão phu nhân và nữ quyến trong nhà cuối cùng cũng xử lý xong thú săn mà Mặc Cửu Diệp mang về.

Mặc Cửu Diệp nhóm lên một đống lửa trong khoanh đất trống, rộng rãi.

Trong hoàn cảnh như vậy, những con thú rừng kia nướng lên ăn là tiện lợi nhất.

Tất nhiên, muốn ăn ngon còn cần có tay nghề khéo léo của Hách Tri Nhiễm. Mặc gia ăn một bữa tiệc nướng ngoài trời" no nê, thời gian rảnh Hách Tri Nhiễm còn tới châm cứu cho Lý Thiết Trụ.

Những người ban đầu ôm tâm lý bỏ trốn, sau khi nhìn thấy sự tiến bộ rõ rệt của Lý Thiết Trụ, ngay tức khắc từ bỏ ý định.

Thấy nước đọng trên mặt đất gần đó ngày càng ít, Bành Vượng phái Trương Thanh và hai người khác xuống núi kiểm tra, nếu nước rút, sáng sớm mai bọn họ sẽ tiếp tục lên đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play