Bọn họ đi được khoảng mười phút, Mặc Cửu Diệp giơ tay mở một tấm ván trên đỉnh đầu ra, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, hai người đã xuất hiện ở trong quốc khố.
Quốc khố chính là quốc khố, chẳng những diện tích lớn, vật phẩm chất chứa bên trong cũng rực rỡ muôn màu, thoạt nhìn mỗi một món đều có giá trị xa xỉ.
Đặc biệt là hai viên dạ minh châu khiến cả khố phòng sáng như ban ngày, quả thực có thể lóe sáng mù mắt chó.
"Thời gian có hạn, động tác nhanh tí." Mặc Cửu Diệp thấy hai mắt của Hách Tri Nhiễm không đủ nhìn lắm, không thể không nhắc nhở một phen.
Lúc này Hách Tri Nhiễm cảm thấy mình chính là một tên nhà quê chưa từng trải đời, cảm thấy mỗi một thứ ở nơi này đều tốt như thế kia.
Nàng cũng biết rõ, giờ phút này không phải lúc nàng tham quan.
"Ta muốn chàng né tránh một lát."
Đương nhiên Mặc Cửu Diệp hiểu rõ ý của nàng, đơn giản chính là không muốn mình nhìn thấy nàng thao tác như thế nào.
"Được." Mặc Cửu Diệp không hề do dự, mở tấm ván dưới sàn nhà chui vào trong.
Hách Tri Nhiễm tận mắt thấy tấm ván khép lại, hơn nữa không có một khe hở nào, lúc này mới bắt đầu vơ vét đồ tốt xung quanh.
Dù sao vị trí có thể chất chứa vật phẩm trong không gian có hạn, quốc khố có nhiều đồ vật như vậy, nàng không thể nào đều mang đi.
Nàng liếc mắt nhìn quanh một vòng, Hách Tri Nhiễm sử dụng ý niệm, cất toàn bộ ngân phiếu, đĩnh bạc, vàng bạc châu báu vào không gian.
Sau đó nàng lại sử dụng ý niệm tiến vào không gian xem xét, quả nhiên, vẻn vẹn những thứ này thì gân như đã chất đầy không gian.
Tuy nhiên, nàng cũng chưa thỏa mãn. Vì thế Hách Tri Nhiễm sử dụng ý niệm, cố gắng sắp xếp những thứ kia gọn gàng hơn, một số vật phẩm không phải to lắm đều chất đống ở trong phòng bếp và nhà vệ sinh, không gian lại trống ra một ít vị trí.
Nàng tính toán vị trí, lại cất thêm một số tranh chữ không quá chiếm chỗ, còn có vài rương đồng tiên cũng cất vào hết.
Hách Tri Nhiễm lần nữa kiểm tra không gian, nàng cũng say mê mất.
Lúc này trong không gian đã chất đầy ắp, chỉ còn lại vị trí có thể dung nạp nàng tiến vào.
Mặc dù Hách Tri Nhiễm không cam lòng, nàng cũng biết rõ không thể lấy thêm nữa.
Nhưng hai viên dạ minh châu sáng loáng kia, nàng kiên quyết không thể bỏ qua.
Nàng cất dạ minh châu vào không gian, chợt quốc khố trở nên tối sầm lại.
Hách Tri Nhiễm gõ nhẹ tấm ván: "Ta xong rồi, chúng ta có thể đi."
Nàng vừa dứt lời, tấm bản lập tức từ bên trong mở ra.
Hách Tri Nhiễm đỡ vai Mặc Cửu Diệp đi xuống mật thất.
Nàng quay đầu lại nhìn quốc khố bị mình quấy phá đến nỗi hơi hỗn độn, tức khắc nảy sinh một ý nghĩ.
"Đồ đạc quá nhiều, ta không thể dọn đi hết, còn dư lại rất nhiều tơ lụa."
"ý của nàng là?" Dường như Mặc Cửu Diệp đã đoán được suy nghĩ của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT