Hách Tri Nhiễm rất kiên trì.

“Mặc phu nhân có điều không biết, nếu ngày đó không có phu nhân giúp đỡ tại hạ, có lẽ tiền mua một miếng quan tài cho phụ thân cũng không có. Ân tình lớn như vậy, cả đời tại hạ không bao giờ quên, tại hạ chỉ mong phu nhân có thể nhận quà tạ lễ này để tại hạ được an tâm.”

Để hắn được an tâm??

Làm sao có thể, nàng muốn hắn nhớ kỹ ân tình này suốt đời...

Hách Tri Nhiễm lẩm bẩm trong lòng và đứt khoát đẩy tờ ngân phiếu ra xa.

Mặc Cửu Diệp thấy vậy cũng bước tới nói: "Vị tiên sinh này, tính cách phu nhân ta nói một không hai lời, nếu nàng ấy nói không nhận thì nhất định sẽ không nhận. Tiên sinh đừng làm khó nàng ấy."

Nhìn hai vợ chồng đẩy số ngân lượng ra, ai cũng thấy tiếc cho họ.

Trên đường lưu đày, có một nghìn lượng bạc bên người, không cần lo lắng bất cứ vấn đề gì, chỉ sợ đi về Tây Bắc vẫn dùng không hết.

Thực sự không biết hai người này nghĩ gì, ngân lượng nhiều như vậy mà không nhận.

Mấy vị tẩu tẩu nhìn có vẻ gấp và lo lắng, nhưng họ đều biết Hách Tri Nhiễm là người rất tính toán, nàng ấy không nhận ngân lượng chắc chắn có lý do riêng.

Vì vậy, mọi người đều kìm nén không nói gì, chỉ có thể bất lực nhìn ngân phiếu được trả lại.

Phí Nam Vũ biết rằng, ngân lượng của mình hôm nay sẽ không tặng đi được.

Hắn bất lực mỉm cười rồi lại nhét ngân phiếu vào tay mình.

"Nếu như vậy, tại hạ sẽ không làm khó hai vị nữa."

Nói xong, Phí Nam Vũ nghiêng người tới trước, nhỏ giọng vào tai Mặc Cửu Diệp: "Nếu như tại hạ có năng lực, tại hạ nhất định sẽ giúp ngươi giải oan tội danh."

Giọng nói hắn tuy không lớn nhưng Hách Tri Nhiễm nghe được cũng hiểu được một nửa.

Thứ nàng muốn chính là sự bảo đảm của Phí Nam Vũ, giá trị này so với một nghìn lượng bạc giá trí hơn rất nhiều.

Mặc Cửu Diệp trịnh trọng gật đầu và nhẹ nhàng đáp lại.

"Nếu vậy thì tại hạ xin cảm ơn Phí tiên sinh trước."

Phí Nam Vũ vỗ nhẹ vai Mặc Cửu Diệp rồi sải bước rời đi.

Đội ngũ tiếp tục hành trình, lên đường trong ba ngày, cho đến chiều ngày thứ tư, thời tiết trở nên nóng bức bất thường.

Ông trời cũng trong thời gian này thay đổi sắc mặt, bầu trời vốn ít mây, sau một cơn gió mạnh, dần dần trở nên u ám với mây đen.

Chu Lão Bát ở phía sau đội ngũ, nhanh chóng đuổi kịp Bành Vượng, người đang dẫn đầu đội phía trước.

"Đại ca, trời sắp mưa."

Bành Vượng ngước nhìn bầu trời đầy mây đen.

"E rằng trận mưa này sẽ không nhỏ, nếu đi thêm mười dặm nữa sẽ có một ngôi làng. Chúng ta nhanh chóng đến đó tìm nhà một người dân làng để trú mưa."

"Được." Chu Lão Bát đáp lại, hướng đám người hô to: “Mọi người đi nhanh lên. Ai dám tụt lại phía sau, hãy cẩn thận với roi."

Mọi người cũng lo lắng, không ai muốn bị mắc mưa, khi Chu Lão Bát hét lên liền nghe theo, tăng tốc độ bước chân.

Chỉ có thể nói là ông trời không hề ưu ái bọn họ, bọn họ vừa bước ra ngoài không bao lâu, những hạt mưa lớn rơi xuống.

Điều đáng tiếc hơn nữa là hoàn cảnh xung quanh vắng tanh, muốn tìm nơi trú mưa cũng không có. Trong lúc tuyệt vọng, Bành Vượng chỉ có thể ra lệnh tiến về phía trước. Mưa càng lúc càng nặng hạt như đổ nước.

Mấy quan chức đỡ hơn nhiều, mỗi người họ đều chuẩn bị sẵn một chiếc mũ tre khi lên đường từ kinh thành. Nhưng họ, những tù nhân bị lưu đày thì không may mắn như vậy và không hề có thứ gì che mưa.

Những chiếc mũ rơm trên đầu những người Mặc gia nhanh chóng bị xuyên thủng, công dụng duy nhất của họ chỉ là ngăn mưa rơi thẳng vào mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play