Nếu Mặc Cửu Diệp vẫn không buông tha hỏi han, nàng cũng chỉ đành lựa chọn rời khỏi nơi này.

Hách Tri Nhiễm tin tưởng, dựa vào bản lĩnh của mình, cho dù nàng đi tới chỗ nào, đều có thể sống một cách đ.â.m chồi nảy lộc, không cần phải ở đây dâng hiến tình yêu thương, còn bị người ta nghi ngờ.

Về phần tính mạng cả nhà Mặc gia, nàng cũng bất lực...

Một hồi lâu, Mặc Cửu Diệp mới nặng nề mở miệng: "Ta hứa với nàng không tìm tòi nghiên cứu bí mật của nàng nữa."

Trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân này không có nói dối.

Hơn nữa chuyện nàng làm đều là đang giúp đỡ phủ Quốc Công, chứ không hề có ý vị giậu đổ bìm leo.

Còn về việc nàng làm sao mang đi nhiều vật tư như thế kia, mặc dù trong lòng Mặc Cửu Diệp tò mò, cũng nhịn lại không hỏi nữa.

Tạm thời hai người đạt thành nhận thức chung, bỗng chốc trong phòng tân hôn chìm vào yên lặng.

Một lúc lâu sau, Mặc Cửu Diệp mới thăm dò hỏi: "Nếu nàng đã có bản lĩnh im hơi lặng tiếng dọn sạch khố phòng, nếu ta dẫn nàng đến một nơi nhiều của cải hơn, có thể dọn hết không?"

Hách Tri Nhiễm nghe thấy nơi nhiều của cải hơn, hai mắt lập tức sáng ngời.

Tuy không gian của nàng đã bị đủ thứ vật phẩm lấp đầy, nhưng rất nhiều đều là chất chứa vật phẩm không có tác dụng gì.

Sau khi lưu đày, có trời mới biết sẽ gặp phải sự việc đột ngột xảy ra như thế nào, trong tay có nhiều tiên bạc hơn, mới là quan trọng nhất.

Nàng cũng tin tưởng nhân phẩm của Mặc Cửu Diệp, nếu hắn đã đồng ý với mình sẽ không tìm tòi nghiên cứu bí mật của nàng nữa, thì nhất định sẽ không hỏi tiếp. Chỉ cần hắn không hỏi, mặc cho đi sử dụng không gian bằng cách bịt tai trộm chuông cũng tốt.

Ít ra không cần che giấu quá mức.

"Chàng muốn dẫn ta đi đâu?"

Nghe giọng điệu của nàng, Mặc Cửu Diệp biết, nữ nhân này đã đồng ý.

"Ta định đi trộm quốc khố, chỉ cần nàng có thể mang đồ đạc đi, chuyện tiến vào cứ giao cho ta."

"Quốc khố?"

Hách Tri Nhiễm hơi kinh ngạc, nàng tuyệt đối không ngờ tới, lòng ham muốn của Mặc Cửu Diệp còn lớn hơn nàng, lại suy nghĩ dọn sạch quốc khố.

Tuy nhiên, không gian của nàng quá nhỏ, nghĩ chắc căn bản không thể chứa nhiều tiền của như thế kia.

Mặc Cửu Diệp thấy Hách Tri Nhiễm do dự, hắn hỏi: "Sao vậy? Nàng không dám?"

"Ta có gì không dám chứ, ta chỉ là đang suy nghĩ, trong quốc khố có nhiều đồ đạc như vậy, phải cất giữ như thế nào."

"Cất giữ?" Mặc Cửu Diệp không nhịn được hỏi.

Chỉ phút chốc thì Hách Tri Nhiễm phản ứng lại: "Chàng đã nói không hỏi mà."

"Xin lỗi, là ta đã đi quá giới hạn." Trái lại Mặc Cửu Diệp thẳng thắn vô tư, lập tức xin lỗi Hách Tri Nhiễm.

Ý thức Hách Tri Nhiễm tiến vào không gian, liếc nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play