Nhà họ Mặc là kẻ thù của hoàng thất, muốn báo thù, nhất định phải trở thành phe đối lập với hoàng thất.

Phí Nam Vũ tương lai sẽ trở thành địch nhân lớn nhất triều Đại Thuận.

Tục ngữ nói rất đúng, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.

Bởi vây, Hách Tri Nhiễm cực kì quý trọng cơ hội lần này có thể kết giao với Phí Nam Vũ.

Phí Nam Vũ giờ phút này mười phần chật vật, cái mũi bị đánh đến mức m.á.u không ngừng chảy ra, một thân quần áo cũ nát mặc trên người cũng dính một vài vết máu.

Hắn ta nâng cánh tay lên, tùy ý lau ở trên mặt, cố sức muốn ngồi dậy.

Đúng lúc này, hai gã thư sinh tỏ vẻ miệt thị đi tới chỗ hắn ta, làm bộ tiếp tục muốn động thủ.

Cùng lúc đó, Hách Tri Nhiễm cảm giác được ở phía sau đầu có một tầm mắt từ chỗ cao nhìn chằm chằm xuống bên này.

Nàng xoay đầu theo bản năng, chỉ thấy hướng đối diện là một tòa tà lầu hai tầng.

Nếu cảm giác của nàng không nhầm, tầm mắt kia đến từ lầu hai.

Vì thế, Hách Tri Nhiễm nhìn về phương hướng phía lầu hai, chỉ thấy nơi đó cửa sổ rộng mở, phía trong lại không có một bóng người.

Không chú trọng được quá nhiều, mắt thấy Phí Nam Vũ sắp bị chịu thiệt, Hách Tri Nhiễm bước thật nhanh chắn trước mặt hắn ta.

"Xin khuyên hai vị một câu, một vừa hai phải".

Vừa mới nói một câu, lấy sự mẫn cảm của mình, Hách Tri Nhiễm lại một lần nữa cảm nhận được tầm mắt kia.

Tuy nhiên, lúc này không phải thời điểm nàng đi tìm tòi nghiên cứu. Hách Tri Nhiễm chuyên chú bảo trì nhìn thẳng vào người thư sinh. Hai gã thư sinh nhìn chằm chằm vào nữ tử đang che chắn ở phía trước, quần áo trên người vụn vá chồng chất, trên mặt cũng dính đầy bụi đất.

Thư sinh vóc dáng cao khinh miệt nói: "Khất cái từ đâu tới, bớt lo chuyện người khác, cút ngay".

Hách Tri Nhiễm không chút sợ hãi đứng ở chỗ đó như cũ, khaonh tay trước ngực.

"Nếu như ta cứ phải xem vào thì sao?"

"Muốn chết". Thư sinh vóc dáng lùn nói, chuẩn bị giơ tay tát Hách Tri Nhiễm.

Nếu như Hách Tri Nhiễm đã lựa chọn quản việc này cũng đã có sự chuẩn bị từ trước.

ở thời điểm nàng chuẩn bị phản kích, Bành Vượng tiến lên giơ chân đá vào bụng tên thư sinh vóc dáng thấp lùn.

Cùng lúc đó, một người quan sai khác cũng cho thư sinh cao một quyền.

Bành Vượng không biết vì sao Hách Tri Nhiễm phải lo chuyện bao đồng, nhưng mà lấy sự hiểu biết của hắn với người sau, nàng không phải là người lỗ mãng, làm việc nhất định phải có lý do.

Bởi vậy, Bành Vượng lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.

Quan sai nhìn thấy đại ca động thủ, đương nhiên không thể hàm hồ.

Hai gã thư sinh bị đánh, đều che lại chỗ bị đau, căm tức nhìn đối phương.

Mấy tên thư sinh phía sau cũng xông tới, căm tức nhìn mấy người, tuy nhiên không ai dám tiếp tục động thủ.

"Đàn khất cái các ngươi thật to gan, cũng dám đánh người trên đường”,

Hách Tri Nhiễm giận quá bật cười, nàng chỉ vào Phí Nam Vũ phía sau nói: "Chẳng lẽ các ngươi thì không đánh người trên đường?

Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, hiểu không?"

Từ quần áo trên người mấy tên thư sinh này xem ra đều là con cháu gia đình phú quý, nói vậy ngày thường bọn họ kiêu ngạo đã quen. Mặc dù Hách Tri Nhiễm nói chính là lời thật, bọn họ cũng không có khả năng thừa nhận.

"Ai nhìn thấy chúng ta đánh người trên đường, ngược lại là ngươi, trước mắt bao người động thủ với người đọc sách, đã thế còn trả đũa".

Bành Vượng là người có tính tình nôn nóng, lo lắng một nữ tử như Hách Tri Nhiễm phân rõ phải trái với nhiều người đọc sách như vậy sẽ chịu thiệt, đi nhanh tiến đến nói:

"Ba người chúng ta vừa tận mắt nhìn thấy, những người đọc sách các ngươi động thủ đánh người trên đường, nếu như không phục, chúng ta cùng nhau đến gặp quan, mời huyện lệnh đại nhân tới định đoạt”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play