Kiếp sống chinh chiến nhiều năm khiến cho hắn ở trước mặt Hách Tri Nhiễm che giấu ý tưởng trong nội tâm rất tốt.

Mặc Cửu Diệp vốn là người ít nói, sau khi biểu đạt lòng biết ơn xong, hắn không biết phải nói gì tiếp theo.

Vì thế, cầm lấy chén đũa bắt đầu ăn cơm.

Ăn một miếng xương sườn, bằng trực giác, Mặc Cửu Diệp liền chắc chắn món ăn này xuất phát từ tay Hách Tri Nhiễm.

Người khác chỉ sợ không làm ra được hương vị như vậy.

Các nữ quyến cũng nghĩ như vậy, sôi nổi khen ngợi xương sườn còn ngon hơn ăn thịt.

Chỉ tiếc, lượng người ăn cơm nhiều, mỗi người chỉ được chia vài miếng.

Đồng thời nhóm quan sai ăn cơm, đề tài nói chuyện cũng luôn không hề rời khỏi Hách Tri Nhiễm.

Bọn họ nhất trí cho rằng, tuy lần sai sử này không có bao nhiêu béo bở, nhưng được ăn đồ ăn ngon như thế này, cũng coi như chuyến đi này không tệ.

Sau khi ăn cơm chiều, rửa mặt xong xuôi, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp ngồi ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ, chờ đến canh giờ đã định, Mặc Cửu Diệp lập tức im hơi lặng tiếng lẻn ra ngoài.

Lúc hai người ngồi cùng một chỗ không làm gì cả, trong lòng đều cảm thấy có chút xấu hổ.

Cuối cùng chịu đựng được tới khi Mặc Cửu Diệp ra khỏi cửa, Hách Tri Nhiễm mới thở dài nhẹ nhõm, lười biếng nằm ở trên giường.

Nàng muốn nhìn xem xin mở cửa hàng đã thông qua hay chưa.

Kết quả khiến cho nàng thật vui vẻ, trên màn hình di động biểu hiện đã thông qua xét duyệt, có thể liên tục đưa sản phẩm cần bán lên. Đăng sản phẩm cần bán lên cũng không khó, trên phân mềm có chức năng chụp ảnh, chỉ cần quay chụp sản phẩm cần bán rồi đăng lên là được.

Mặc Cửu Diệp vừa mới đi ra ngoài, như vậy không có khả năng trở về quá sớm.

Vì để tiện cho thao tác, Hách Tri Nhiễm lập tức tiến vào không gian.

Nàng tùy ý chọn lựa một cái bình hoa, sử dụng ý niệm đưa nó vào trong phòng giải phẫu.

Nơi đó có đèn chiếu sáng cực mạnh, sản phẩm đăng lên sẽ có hiệu quả càng tốt hơn.

Hách Tri Nhiễm nhớ lại cách quay chụp những thương phẩm mình đã từng nhìn thấy, tính toán đem các góc của bình hoa đều quay chụp một lượt.

Ai ngờ, khi giơ màn hình di động lên đối diện với bình hoa kia, nàng cũng không thể tìm được nút ấn chụp.

Ở thời điểm Hách Tri Nhiễm hoang mang không biết phải làm sao, thì trên màn hình xuất hiện một tin nhắn định giá thương phẩm.

[ Bình hoa năm Thuận Triều, không có tổn hại, giá trị 40 đến 50 vạn, xin hỏi có báo giá hay không?]

Hách Tri Nhiễm vừa rồi còn buồn phiền vì không thể xác định được giá trị của đám đồ cổ này, không nghĩ tới cái sàn d.a.o dịch này còn có thể nhân tính hóa như vậy, có thể giải quyết việc nàng đau đầu nhất.

Nàng không hề do dự lựa chọn báo giá thương phẩm.

Hách Tri Nhiễm cũng không có lòng tham, giá tiền bán ra là định giá thấp nhất.

40 vạn đối với nàng mà nói cũng đã rất thỏa mãn, huống chi còn rất nhiều đồ lấy ra từ hoàng cung có thể bán ra ngoài.

Nếu như có thể lấy được tiền bán những món đồ cổ này đến hiện đại sinh sống, vậy nàng chính là người chiến thắng trong cuộc đời này.

Chỉ tiếc, nàng đã xuyên đến nơi này, việc trở thành người chiến thắng cuộc đời cũng chỉ có thể trong tưởng tượng mà thôi. Đem suy nghĩ quay về với hiện thực, chọn mức giá thích hợp, đưa thương phẩm lên thành công, đồng thời, bình hoa cổ vốn để ở trước mặt cũng không cánh mà bay.

Hách Tri Nhiễm lấy phân phận khách hàng kích vào thương phẩm xem xét một chút.

Vừa nhìn thấy, càng khiến cho nàng thêm vừa lòng với cái ứng dụng buôn bán này.

Thương phẩm có giá là 40 vạn không sai, không biết bên trong cái phần mềm này cài đặt camera như thế nào mà có thể chụp được 8 tấm ảnh của thương phẩm, không chỉ góc độ đều nhìn thấy rõ ràng, mà ngay cả kích cỡ của sản phẩm cũng chính xác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play