Danh tiếng của phố thương nghiệp càng ngày càng vang dội, đến nỗi người giàu ở các khu vực vương triều Đại Thuận đều muốn đến nơi này mở rộng tầm mắt.
Hai phu thê đang thoải mái đi về phía trước.
"Cửu công tử, Cửu phu nhân..."
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, hai người quay đầu lại, trên mặt đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Hoàng...
Mặc Cửu Diệp mới thốt lên một chữ thì đã bị Nam Vũ cắt ngang bằng động tác tay im lặng.
Trông Nam Vũ già dặn hơn sáu năm trước, người cũng chín chắn hơn rất nhiều, nhưng tỉnh thần bất khuất trên mặt vẫn tồn tại.
"Gọi ta Tam gia là được."
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đưa mắt nhìn nhau nở nụ cười.
"Tam gia đến Tây Bắc từ lúc nào, sao không báo cho phu thê bọn ta đi nghênh đón?"
Nam Vũ lắc nhẹ quạt xếp trong tay, trên mặt tràn đầy nét cười.
"Hôm nay ta vừa tới, vốn định đi dạo phố thương nghiệp nổi tiếng nhất vương triều Đại Thuận, không ngờ lại gặp được hai vị."
Nói đến phố thương nghiệp, trong mắt Hách Tri Nhiễm tràn đầy tự hào, đây là nàng tốn vô số tâm huyết tạo nên.
"Tam gia cảm thấy phố thương nghiệp này như thế nào?"
"Phố thương nghiệp này tuyệt đối có thể trở thành một điểm sáng lớn nhất của vương triều Đại Thuận ta, không chỉ phố thương nghiệp, ta nhìn phía trong cả thành vừa sạch sẽ lại gọn gàng. Nếu không phải chính mắt ta nhìn thấy, thật sự không ngờ tới, thành trì xây dựng thành như vậy.
Nam Vũ nói thế có không hề có ý ậm ờ, từ sau khi hắn ta kế thừa ngôi vị hoàng đế, chỉ chốc lát thì chiến sự khiến người ta đau đầu đã được nam nhi Mặc gia giải quyết, thời gian sau đó, hắn ta vẫn luôn làm các loại kiến thiết trong nước.
Ban đầu là vì để bách tính ăn no mặc ấm, điều này cũng dựa vào hạt giống sản lượng cao do Mặc Cửu Diệp cung cấp, hiện giờ trong vương triều Đại Thuận, chỉ cần không phải kẻ lười biếng, sẽ không ai đói bụng nữa.
Vấn đề dân sinh lớn nhất được giải quyết, còn lại chính là các loại kiến thiết kinh tế.
Đương nhiên Bản thân Nam Vũ có quy hoạch của mình, kết quả sau khi nhìn thấy Mặc Cửu Diệp thống trị đất phong, lúc bấy giờ hắn ta lập tức lật đổ những lối suy nghĩ cũ trong lòng.
Xem ra, chuyến đi này của hắn ta đúng là không uổng công.
Bởi trong đất phong này, có quá nhiều ý tưởng tốt mà hắn cần tiếp thu.
"Vừa rồi ta nhìn thấy đủ thứ đồ ăn vặt với quán ăn trên phố thương nghiệp, Cửu công tử và Cửu phu nhân không có ý định tận tình người chủ địa phương?”
Nếu Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp không nghe hiểu lời này, vậy thì thành kẻ ngốc rồi, Nam Vũ đây là tỏ ý bảo hai phu thê bọn họ mời khách ăn cơm.
Trùng hợp cũng sắp đến giờ trưa, thời gian ăn cơm vừa vặn.
Nhưng quán ăn trên phố thương nghiệp cũng không tầm thường, mỗi ngày đến giờ dùng bữa chắc chắn sẽ hiện lên trạng thái chật ních.
Lần này Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm ra ngoài không dẫn theo tùy tùng, không thể phái người đi xếp hàng trước.
Hắn lại từng nghiêm lệnh cấm, bất kỳ kẻ nào cũng không cho phép vì quan hệ tư nhân đi chen ngang, mặc dù là Trấn Tây Vương như hắn cũng không được.
Nam Vũ thấy Mặc Cửu Diệp chậm chạp không nhúc nhích, tỏ vẻ mặt không hiểu hỏi: "Sao thế? Cửu công tử là không bằng lòng mời khách?"
Ngay lúc này, Bát ca đang đỡ tức phụ mang thai đi tới gần đó, hắn ta vừa liếc mắt thì đã nhìn thấy hai phu thê Cửu đệ.
"Cửu đệ, Cửu đệ muội, hai người cũng ở đây ư?"
Sau đó hắn ta lại nhìn về phía Nam Vũ và tùy tùng của hắn ta.
"Cửu đệ, vị này là?"
Mặc Sơ Hàn và Nam Vũ chưa từng tiếp xúc, tất nhiên không biết rõ thân phận của người trước mắt, nhưng hắn ta cũng không phải chẳng hề có năng lực quan sát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT