Trụ Nhi sinh ra một đôi mắt to biết nói, tuy cậu ấy chưa bao giờ khóc rống giống như muội muội, nhưng Hách Tri Nhiễm có thể dựa vào ánh mắt của cậu ấy mà phán đoán cảm xúc của cậu ấy.

Nhưng ánh mắt sùng bái hôm nay của Trụ Nhi, vẫn là lần đầu tiên Hách Tri Nhiễm nhìn thấy.

Nàng thăm dò hỏi: "Trụ Nhi có phải cảm thấy phụ thân vô cùng uy vũ không?"

"Aaaa..." Trụ Nhi thốt lên một chuỗi tiếng nũng nịu mà người ngoài căn bản không thể nghe hiểu, sau đó nhếch miệng nở nụ cười, còn lộ ra hai cái răng sữa nhỏ mới mọc ra, quả thực có thể manh hóa chúng sinh.

Biểu hiện của Trụ Nhi, là lần đầu tiên khai thiên tích địa.

Từ khi hài từ này sinh ra đã tính tình lão thành, trên mặt rất ít có vẻ mặt động tác gì.

Hôm nay, cậu ấy chẳng những phát ra tiếng đáp lại câu hỏi của mẫu thân, lại còn nhếch miệng cười nữa.

Hách Tri Nhiễm tức khắc bế Trụ Nhi lên hôn.

"Trụ Nhi của nương thật thông minh, biết phụ thân là đại anh hùng đúng không?"

Trụ Nhi tiếp tục giữ nụ cười, lúc thì nhìn mẫu thân đang ôm cậu ấy, lúc lại nhìn sang phụ thân, cuối cùng vẫn không nhịn được, đưa hai bàn tay nhỏ bé ra với Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp quả thực là vừa mừng vừa kinh ngạc.

Hắn không ngờ nhi tử nhà mình lại sùng bái hắn như thế, mình xa nhà hết mấy tháng, nhi tử chẳng những không xa lạ gì với hắn, thậm chí còn sùng bái.

Nhi tử ném ra phúc lợi lớn như vậy, hắn nhất định phải hưởng thụ thật tốt, cởi bỏ áo giáp, trên người không còn lạnh như thế kia, sau khi xác định sẽ không làm hài tử cảm thấy không thoải mái, hắn mới cẩn thận dè đặt nhận lấy Trụ Nhi từ trong lòng Hách Tri Nhiễm. Hắn ôm Trụ Nhi không sao, Minh Châu trên giường lại bĩu môi khóc.

Khóc thì thôi đi, đôi mắt to nước mắt lưng tròng của nàng ấy vẫn chăm chú nhìn Mặc Cửu Diệp, dáng vẻ đó đừng nói ấm ức biết chừng nào.

Biểu hiện này, Hách Tri Nhiễm cũng hiểu.

Nàng vội vàng tiến lên bế Minh Châu lên vỗ về.

"Minh Châu không khóc, phụ thân cũng thích Minh Châu, một lát phụ thân ôm ca ca xong sẽ ôm Minh Châu."

Nhìn nữ nhi khóc một cách đáng thương, Mặc Cửu Diệp hết sức đau lòng.

Nhưng hắn lại không nỡ buông nhi tử xuống, cuối cùng, hắn chỉ đành một tay ôm Trụ Nhi, dành một tay ra bế Minh Châu.

Minh Châu khóc quả nhiên là đang đố ky ca ca, vì phụ thân trở vê không có đi ôm nàng ấy trước, bảo bảo ấm ức rồi-

Minh Châu vào trong lòng phụ thân, lập tức ngừng khóc, chỉ là cặp mắt to long lanh kia vẫn đang nhắc nhở Mặc Cửu Diệp, vừa rồi phụ thân thiên vị rồi.

Mặc Cửu Diệp ôm nhi nữ ngày nhớ đêm mong, cảm giác thỏa mãn trong lòng đã bùng nổ.

Đây là nhi nữ của Mặc Cửu Diệp, từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện như vậy.

Ngày thứ ba mấy huynh đệ Mặc Cửu Diệp từ Tây cảnh trở về, đám người Ngũ ca gấp rút chạy tới chiến trường Nam cảnh cũng đã quay vê.

Lần này, vì có nam nhi Mặc gia tham dự, có thể nói là chiến dịch của vương triều Đại Thuận toàn thắng, hơn nữa quân đội hầu như không có thương vong gì lớn.

Quan trọng nhất là, cuộc chiến này một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, đã dẹp yên được hai tiểu bang phiên bang quấy rối Đại Thuận trong nhiều năm.

Sau này bách tính của vương triều Đại Thuận có thể cố gắng phát triển kinh tế dưới sự dẫn dắt của Nam Vũ, không cần lo lắng có người xâm phạm nữa.

Hiện nay hai vùng Tây Nam không còn chiến sự, Nam Vũ cũng theo hứa hẹn, đồng ý nam nhi Mặc gia không cần trấn thủ ở biên cương, tiếp tục trở về Tây Bắc sống ngày tháng của bản thân bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play