Huynh đệ Mặc gia xuất chinh, chuyến đi này chính là hai tháng.
Mạnh Hoài Ninh dẫn theo Mặc Hàm Nguyệt vào kinh thượng chức, cũng là thời gian lâu như vậy.
Vào tháng đông, thôn Tây Lĩnh đã có trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Trong vòng hai tháng, Hách Tri Nhiễm nhận được tin tức do Tiểu Bạch đưa tới.
Mặc Cửu Diệp ở Tây cảnh tấn công người Man Di, có thể nói là thế như chẻ tre, mỗi trận chiến dịch đều kết thúc bằng thắng lợi, không chỉ như vậy, tướng sĩ của vương triều Đại Thuận hầu như không có bất kỳ tình trạng thương vong nào.
Hiện nay quân đội Man Di đã rút lui đến cách Tây cảnh trăm dặm để đóng quân, đồng thời vương Man Di cũng đã phái người viết thư cầu hòa đưa đến tay Mặc Cửu Diệp.
Mức độ căm hận của Mặc Cửu Diệp đối với người Man Di kém hơn Nam Cương một ít.
Người Man Di cũng không phải bẩm sinh giỏi chiến, xuất binh vương triều Đại Thuận cũng là vì khẩu phần lương thực.
Nhưng lần này lại khác, lúc Mặc Cửu Diệp thẩm vấn tù binh biết được, lần này bọn họ xuất binh vương triều Đại Thuận là bị Nam Cương mê hoặc.
Hoàng đế Nam Cương hiện giờ, chính là đối tượng hòa thân của Tứ công chúa, thái tử Nam Cương lúc đó.
Trước kia trông người này chính là đồ quê mùa, ai ngờ, sau khi y lên ngôi, lại triệt để phát động dã tâm đối với vương triều Đại Thuận.
Đặc biệt là sau khi nghĩ đến vương triều Đại Thuận không có người Mặc gia trấn giữ biên cảnh, y càng cảm thấy bây giờ là thời cơ tốt nhất để chiếm lấy Đại Thuận.
Đại Thuận đất rộng của nhiều, và số người cũng nhiều hơn các nước nhỏ xung quanh. Bởi vậy, hoàng đế Nam Cương cảm thấy, muốn nhất cử chiếm lấy Đại Thuận, chắc chắn phải hợp tác cùng Man Di, như vậy mới có thể càng thêm nắm chắc.
Y hợp tác cùng Man Dị, lợi ích hứa với đối phương chính là, chỉ cần có thể cắt đứt cương thổ Đại Thuận, thành trì do bên nào chiếm lĩnh thì thuộc về bên kia sở hữu.
Chiến dịch giáp công hai mặt như vậy, người Man Di cũng có thể nghĩ đến, chỉ là bọn họ ít quyết đoán hơn Nam Cương, vì thế mới chậm chạp không có điều động binh tiến công vương triều Đại Thuận.
Nếu đã có ý nghĩ này, hoàng đế Nam Cương lại hợp thời trợ giúp một phen, chẳng mấy chốc thì hai bên đã đạt thành nhất trí với chuyện tiến công Đại Thuận.
Nam Cương cách kinh thành xa hơn, lại không có linh thú báo tin thông nhân tính như Tiểu Bạch, bên kinh thành nhận được tin tức tự nhiên sẽ muộn hơn.
May mắn Nam Vũ có tầm nhìn xa, thuyết phục Mặc Cửu Diệp quay về triều đình trong thời điểm mấu chốt nhất, mới giảm tổn thất của Đại Thuận xuống mức thấp nhất.
Lúc Ngũ ca dẫn một đội người gấp rút chạy tới phía nam, biên quan đã thất thủ.
Quân đội gác thành còn lại số ít đã lui tới tòa thành trì kế tiếp.
Nói cách khác, Nam Cương đã tấn công được một tòa thành phía nam Đại Thuận.
Cùng lúc Nam Vũ phái binh sang Tây cảnh cũng có phái ra đại đội ngũ tới Nam cảnh.
Chỉ là Nam cảnh khoảng cách xa, đại đội ngũ lại không có tốc độ lên đường nhanh như huynh đệ Mặc gia, mãi cho đến ngày thứ mười Ngũ ca đến phía nam mới tới.
Trước đó, người Nam Cương cũng không ngừng quấy rầy, thậm chí còn phát động một lần tiến công ồ ạt.
May mắn tư binh do Ngũ ca dẫn theo đều có b.o.m và nỏ liên phát trong tay.
Dưới thế tiến công của hai loại vũ khí cao cấp, người Nam Cương chỉ có thể không ngừng rút lui về phía sau, thậm chí rất nhiều binh sĩ đã sợ hãi tột cùng.
Bọn họ nói, trong tay người của vương triều Đại Thuận có thiên lôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT