Chờ sau khi xác định thân phận Trấn Tây Vương của Mặc Cửu Diệp, đám người lấy tri phủ làm đầu đồng thanh hô to: "Tham kiến Trấn Tây Vương thiên tuế, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”"
Trước giờ Mặc Cửu Diệp đều không để ý những nghi thức này, nhưng vì duyên gặp mặt một lần ở Kinh Tiên Lâu và chuyện dạo trước đây ông ta xử lý những t.h.i t.h.ể kia, hắn vô cùng không thích người này.
Đặc biệt là lúc hắn nói chuyện phiếm còn từng hỏi han Mạnh Hoài Ninh, đến tri phủ xin ngân lượng giúp đỡ có thành công hay không.
Lúc bấy giờ Mạnh Hoài Ninh nói cho hắn biết, tri phủ nghe nói hắn ta yêu cầu châu phủ cấp tiền mua lương thực sản lượng cao, tri phủ tức khắc tối sầm mặt, ngay cả lơ mơ cũng không có bèn từ chối một cách dứt khoát.
Thông qua những chuyện này, Mặc Cửu Diệp đã có thể kết luận, tri phủ này không phải một quan tốt.
Tây Bắc đã thành đất phong của hắn, điều động quan viên cũng là phạm vi quản hạt của hắn, tri phủ chẳng ra gì, Mặc Cửu Diệp sẽ không sử dụng đâu.
Hắn vốn muốn chờ sau khi chiến sự kết thúc, chỉnh đốn lại một phen thật tốt.
Không ngờ hôm nay tri phủ này lại chủ động đưa tới tận cửa.
Nếu như vậy, hắn cũng không keo kiệt một ít thời gian này, thu xếp tốt sự việc trước.
Mặc Cửu Diệp hạ quyết tâm, chỉ thản nhiên nói một câu bảo bọn họ đứng lên, sau đó đi về phía sau.
Hôm nay Mạnh Hoài Ninh muốn tiễn các cửu huynh xuất chinh, tất nhiên sẽ không đi nha môn thượng chức, lúc này hắn đang đứng ở đó quan sát vẻ mặt của đám người tri phủ.
Mặc Cửu Diệp đi tới kéo Mạnh Hoài Ninh đến nơi ít người hơn. "Hoài Ninh, ta định cho huynh làm tri phủ này, huynh cảm thấy như thế nào?"
Chuyện này khiến Mạnh Hoài Ninh hơi bất ngờ.
"Cửu ca, tại sao ngài phải sắp xếp như thế?" Thật ra trong lòng hắn ta cũng biết rõ con người của tri phủ, biết sau khi Cửu ca lấy được đất phong sớm muộn cũng sẽ bãi miễn người này, nhưng hắn ta không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Hơn nữa, hắn ta thật sự chưa từng nghĩ tới làm tri phủ gì, Mặc Hàm Nguyệt thích thôn Tây Lĩnh, hắn ta làm huyện lệnh ở Doãn thành thì còn có thể mỗi ngày cưỡi ngựa đi lại, nếu là châu phủ, cách thôn Tây Lâm quá xa.
Như vậy thì hắn ta không thể sớm chiều ở chung với tiểu kiều thê nữa.
Mặc Cửu Diệp không biết những băn khoăn này của Mạnh Hoài Ninh.
"Tri phủ này nhất định phải người có năng lực làm, trước mắt xem ra thì huynh thích hợp nhất."
Đương nhiên thích hợp rồi, trong lịch sử ghi chép của không gian tức phụ, Mạnh Hoài Ninh là đệ nhất nhân của phụ quốc Nam Vũ, làm tri phủ này xác thực hơi gáo vàng múc nước giếng bùn.
Hắn cũng không từng nghĩ tới ngăn cản tiền đồ của Mạnh Hoài Ninh, chỉ là cảm thấy trước mắt Nam Vũ cũng không có chiêu hắn ta vào kinh, ở Tây Bắc giúp hắn một ít thời gian trước cũng là tốt.
Còn không đợi Mạnh Hoài Ninh mở miệng, phía xa bèn truyền đến một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, kèm theo tiếng vó ngựa còn có người hô to: "Thánh chỉ đến..."
Mọi người nghe nói thánh chỉ đến, toàn bộ đưa mắt nhìn nhau, ai cũng chẳng hiểu ra sao, vừa có một đạo thánh chỉ, chẳng mấy chốc lại tới một đạo?
Lần này thoạt nhìn người truyền chỉ là cách ăn mặc của một thị vệ, xem xét từ dáng người cường tráng của hắn ta, hẳn còn là một cao thủ võ công.
Người truyền chỉ cưỡi ngựa giơ cao thánh chỉ: "Huyện lệnh Doãn thành Mạnh Hoài Ninh tiếp chỉ."
Lúc này, tầm mắt của tất cả mọi người lại đồng loạt đưa sang người Mạnh Hoài Ninh. Mạnh Hoài Ninh cũng không hiểu ra sao, nhưng hắn ta vẫn cung kính quỳ gối trước mặt người truyền chỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT