Viên Thanh đạo trưởng vuốt chòm râu trắng xóa của mình, cười to nói: "Bần đạo chỉ có một sở thích, đó chính là yêu thích quan sát hiện tượng thiên văn vào đêm khuya.

Thông qua quan sát, bần đạo phát hiện số mệnh của vương triều Đại Thuận đã xảy ra biến hóa, hơn nữa là đang thay đổi theo hướng tốt.

Mà chủ đạo của mọi thứ này chính là một nữ tử.

Vừa rồi bần đạo đã quan sát khuôn mặt của thí chủ, bây giờ hoàn toàn có thể xác định, thí chủ chính là người thay đổi tất cả."

Bị nhìn thấu, Hách Tri Nhiễm là căng thẳng, nhưng nàng cũng không thể nào thừa nhận điều gì với một người xa lạ.

"E rằng đạo trưởng đã nhận lầm người, ta chỉ là một phụ nhân bình thường mà thôi, làm sao có thể thay đổi vận mệnh gì đó như lời của đạo trưởng chứ?"

Viên Thanh đạo trưởng chỉ mỉm cười, tự mình nói tiếp.

"Mặc cho thí chủ nghĩ như thế nào, lão nạp muốn thay lê dân bách tính của vương triều Đại Thuận cảm tạ ngươi."

Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm quay người rời đi: "E là đạo trưởng đã nhận lầm người, bọn ta chỉ là người bình thường, chứ không phải người thay đổi vận mệnh vương triều Đại Thuận gì đó mà đạo trưởng nói."

Viên Thanh thấy bọn họ muốn rời khỏi, cũng không có đi lên ngăn cản, mà là cười to vài tiếng, sau đó nói ra một lời.

"Hồn ngàn năm, bảo vật ngàn năm xuất hiện ở vương triều Đại Thuận ta, xác thực là phúc của Đại Thuận, phúc của bách tính... A ha ha ha ha..."

Viên Thanh đạo trưởng dứt lời, nghênh ngang rời đi, ngược lại khiến Hách Tri Nhiễm dừng bước chân lại. Có lẽ Mặc Cửu Diệp không thể hoàn toàn nghe hiểu lời nói của Viên Thanh đạo trưởng, nhưng Hách Tri Nhiễm không thể nào không biết ông ta mới nói là có ý gì.

Hồn ngàn năm, chẳng phải nàng chính là một hồn phách đến từ ngàn năm sau sao?

Bảo vật ngàn năm, chắc chắn là nói không gian nghịch trời đó của nàng.

"Xin đạo trưởng dừng bước."

Hách Tri Nhiễm gọi Viên Thanh đạo trưởng lại.

Viên Thanh đạo trưởng nở nụ cười quay đầu lại.

"Thí chủ có đồng ý nói chuyện với lão nạp không?"

"Trái lại có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo đạo trưởng." Hách Tri Nhiễm chỉ vào đình nghỉ mát cách đó không xa, định đến đó giải tỏa nghi vấn.

Viên Thanh đạo trưởng giống như chắc chắn Hách Tri Nhiễm có thể trò chuyện một lát với ông ta, không đợi đối phương nói xong, đã bước nhanh về phía đình nghỉ mát.

Hách Tri Nhiễm ngoài thân phận người xuyên không ra, chuyện còn lại cũng không giấu giếm Mặc Cửu Diệp.

Nàng cũng từng suy xét nói thật việc này với Mặc Cửu Diệp, chỉ là mãi không tìm được một cơ hội thích hợp.

Nếu hôm nay đã bị đạo trưởng nhìn thấu, Hách Tri Nhiễm dứt khoát để Mặc Cửu Diệp hiểu rõ hơn về nàng.

Ba người trước sau đi vào trong đình nghỉ mát, Hách Tri Nhiễm sững sờ nhìn chằm chằm Viên Thanh đạo trưởng, chờ ông ta chủ động mở miệng.

Viên Thanh đạo trưởng liếc mắt nhìn Mặc Cửu Diệp trước, ý đó rất rõ ràng, là đang hỏi Hách Tri Nhiễm khi có người khác ở đây thì có thích hợp nói những lời này hay không.

"Xin đạo trưởng yên lòng, phu quân ta là người đáng tin." Hách Tri Nhiễm lập tức giải thích. Lúc này Viên Thanh đạo trưởng mới chú ý tới Mặc Cửu Diệp, cũng ngẩn người như lúc nhìn thấy Hách Tri Nhiễm.

Sau đó ông ta nở nụ cười: "Khó trách... Diệu tai... Diệu tai..."

Lần này, đổi thành Mặc Cửu Diệp chẳng hiểu chuyện gì.

"Lời này của đạo trưởng có ý gì?"

Viên Thanh đạo trưởng cũng không có ý định thừa nước đục thả câu: "Người đã c.h.ế.t mà nay còn sống, chẳng lẽ không diệu tai sao?"

Lần này, Mặc Cửu Diệp cũng đã hiểu rõ chuyện như thế nào.

Vào ngày hắn đại hôn, nếu không phải tức phụ nhắc nhở, e rằng hắn từ trong cung trở về thì đã mất hơn một nửa mạng sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play