Nam Vũ khát vọng Mặc Cửu Diệp trở về triều đình, thấy có hy vọng, cũng không vội vã rời khỏi phủ Thượng thư, mà là đi theo Hách Thượng thư cùng nhau trò chuyện tình thế trong triều, hy vọng hành trình của ngày hôm nay, hắn ta có thể nhận được một câu trả lời thỏa mãn của hai phu thê Mặc Cửu Diệp.
Hai người mới trở về tới chỗ ở của mình, Mặc Cửu Diệp bèn không đợi được nữa truy hỏi: "Nhiễm Nhiễm, sao vừa rồi nàng phải gieo Nam Vũ cho hy vọng?"
Ý nghĩ này của Hách Tri Nhiễm vốn chính là khi nấy Nam Vũ mở miệng mới bất thình lình hình thành, hắn không hiểu ý đồ của tức phụ cũng không hề quái lạ.
"Phu quân, chàng có từng nghĩ tới, nạp Tây Bắc làm địa bàn của mình hay không?”
"Ý của nàng là đất phong của vương gia?" Mặc Cửu Diệp cảm thấy điều này không thể tưởng tượng nổi lắm, khoan không nói hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, chỉ xét về vương triều Đại Thuận, đừng nói một vị vương khác họ, cho dù hoàng gia thân vương cũng chưa từng có cách nói nhận được đất phong.
Tuy Hách Tri Nhiễm không phải người sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng nàng cũng biết được từ đoạn lịch sử này, vương triều Đại Thuận bắt đầu từ khi kiến quốc, chưa bao giờ có bất cứ vương gia nào nhận được đất phong.
Cho dù là Vĩnh An Vương từng tên tuổi lẫy lừng, cũng chưa từng có vinh hạnh đặc biệt như thế.
"Phu quân chàng thử suy nghĩ lại, bây giờ Mặc gia chúng ta ở Tây Bắc sinh sống yên ổn, trong tay không thiếu bạc càng không thiếu phương pháp kiếm bạc, thứ duy nhất thiếu là gì?"
Điểm này không có gì đáng trách, Mặc Cửu Diệp cũng sẽ không trốn tránh đáp án này.
Đồng thời hắn cũng đã liên tưởng đến rất nhiều vấn đề, ví dụ như những thứ mà Hách Tri Nhiễm vừa nghĩ tới.
"Nhiễm Nhiễm, ý của nàng là, nếu Mặc gia ta quay lại triều đình, điều kiện chính là có một đất phong thuộc về mình?"
Hách Tri Nhiễm gả cho Mặc Cửu Diệp đáng vui mừng nhất chính là đối phương hiểu nàng, hiểu được nàng đang suy nghĩ gì, hơn nữa có thể làm được vừa nói bèn thấu.
“Ta là nghĩ như vậy..."
Hách Tri Nhiễm nói ra suy nghĩ mới hình thành của mình, sau đó nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp.
Nàng cũng không phải yêu cầu Mặc Cửu Diệp làm theo lời nàng, mà là triệt để giao quyền chủ động quyết định này cho đối phương.
Nếu Mặc Cửu Diệp vẫn không đồng ý, nàng cũng sẽ không khuyên bảo nữa.
Mặc Cửu Diệp cũng không lập tức trả lời, mà là chìm vào suy nghĩ, một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói: "Nhiễm Nhiễm, nàng cảm thấy Thuận Vũ Đế sẽ đáp ứng yêu cầu của chúng ta?"
Hách Tri Nhiễm vẫn tương đối có lòng tin về việc này, huống hồ, nếu Thuận Vũ Đế không đồng ý, cùng lắm thì bọn họ tiếp tục trở về Tây Bắc yên ổn làm tiểu bách tính của bọn họ.
"Chàng hẳn là hiểu rõ sự việc triều chính hơn ta, hiện tại xem ra là Man Di xâm lấn, nhưng chàng ngẫm lại Nam Cương, vẫn luôn nhìn chòng chọc quốc thổ Đại Thuận, một khi bọn họ nghe nói Man Di tấn công Đại Thuận, bọn họ làm sao lại buông tha cơ hội tốt cùng Man Di trái phải giáp công chứ?
Thuận Vũ Đế ngu đần, có lẽ không nghĩ ra nhiều như vậy, nhưng Nam Vũ thì khác, hắn ta nhìn xa trông rộng, làm sao có thể không biết rõ quan hệ lợi hại trong đó?
Một khi Man Di và Nam Cương cùng nhau tiến công Đại Thuận, Đại Thuận có thể nói là bị bao vây tứ phía, trong triều lại không có tướng lĩnh có thể thống soái ba quân, khi đó Đại Thuận sẽ gặp phải gì không cần nói cũng biết.
Nếu phu quân đồng ý ý kiến của ta, sau đó khi gặp Nam Vũ, ta sẽ đưa ra điều kiện Mặc gia quay lại triều đình, nếu như hắn ta không đồng ý, ta cũng sẽ nói rõ ràng quan hệ lợi hại trong tương lai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT