Đưa vương phủ cho nhi tử ruột thịt của mình ở không có gì đáng trách, điều khiến các triều thần tìm được đề tài chính là hoàng thượng ban phủ đệ cho Tam hoàng tử, nhưng không có đặt tên cho phủ đệ.

Điều đó nói lên điều gì?

Chứng tỏ rất có thể về sau phủ đệ này sẽ có tên là phủ thái tử.

Nam Vũ đang phê duyệt công văn trong thư phòng, Mặc Cửu Diệp đến cũng không nói thêm gì, trực tiếp báo cho biết tin tức nhận được.

"Cửu công tử, tin tức có chính xác không?" Nam Vũ không hỏi Mặc Cửu Diệp làm sao biết được tin tức Man Di tấn công với quy mô lớn, vì hắn ta biết rõ trong tay Mặc Cửu Diệp có một con chim bồ câu đưa tin vô cùng hiểu tính người, sở dĩ hắn ta hỏi như vậy, là cảm thấy việc này không thể tưởng tượng nổi lắm.

Dựa vào nhận thức của Nam Vũ, mọi khi Man Di tiến công Đại Thuận đều là vào mùa đông.

Mùa đông chính là lúc bọn họ thiếu lương thực, nếu tấn công thuận lợi, có thể thu hoạch một ít lương thực qua mùa đông từ bên Đại Thuận.

Mùa này xuất binh, xác thực khiến người khác có phần không thể tưởng tượng nổi.

"Tin tức tuyệt đối đáng tin cậy, ước chừng thêm khoảng mười ngày, người báo tin bên Tây cảnh sẽ tới đây."

Từ Tây Bắc đến kinh thành, ra roi thúc ngựa gấp rút lên đường tầm cỡ phải thời gian nửa tháng, mà Tiểu Bạch chỉ dùng bốn ngày, bởi vậy, người đưa tin từ Tây cảnh sang đây nhanh nhất cũng phải mười ngày tám ngày sau mới có thể đến nơi.

Nam Vũ đứng lên.

"Đa tạ Cửu công tử báo cho hay biết, ta lập tức vào cung gặp phụ hoàng thương lượng đối sách."

Những người khác còn không biết, Thuận Vũ Đế hết sức hài lòng với tài năng của Nam Vũ, đặc biệt là sau khi so sánh với ba nhi tử trước kia của mình, lại càng nhìn Nam Vũ với cặp mắt khác xưa.

Thuận Vũ Đế đã bí mật tiết lộ dự tính nhường ngôi an dưỡng tuổi già với Nam Vũ, chỉ là vì chuyện đảng hoàng hậu, hiện giờ tình thế trong triều vẫn chưa ổn định, đột ngột nhường ngôi cho Nam Vũ, e rằng dễ dàng xảy ra biến số.

Đối với chuyện này, Nam Vũ biết rất rõ.

Đối với Nam Vũ, hiện nay Tây cảnh có Man Di tiến công giống như đang đoạt giang sơn của hắn ta, hắn làm sao có thể mặc kệ chuyện như vậy?

Chắc chắn phải coi trọng.

Nam Vũ tiến cung, không biết giải thích nguồn gốc tin tức này như thế nào, ngày hôm sau tảo triều, Thuận Vũ Đế đã đề cập đến việc này trên triều đình.

Xưa kia vương triều Đại Thuận cũng không phải chưa từng có tình hình kẻ thù bên ngoài ồ ạt xâm lấn, khi đó có người Mặc gia ở đây, Thuận Vũ Đế chỉ cần một đạo thánh chỉ, nam nhi Mặc gia sẽ tức khắc dẫn theo đội ngũ xuất phát.

Hiện tại, trên triều đình to như vậy, ông ta lại không có võ tướng đắc lực có thể sử dụng.

Kim lão tướng quân tuổi tác đã cao, đặc biệt là trước đó không lâu đã trúng Khôi Lỗi cổ của Cửu vương gia, suýt nữa vứt bỏ một cái mạng già.

Hiện nay lão gia tử còn nghỉ ngơi điều dưỡng ở trong phủ, thế cho nên đảng hoàng hậu gây ra chuyện to bằng trời, ông ta đều không có ra mặt tham dự.

Hiện giờ không còn Mặc gia, sức khỏe của Kim lão tướng quân lại chưa hoàn toàn hồi phục, thoáng chốc Thuận Vũ Đế cảm thấy đau đầu nhức óc.

Đường đường là vương triều Đại Thuận, thậm chí ngay cả võ tướng đắc lực cũng không có.

Đã đến lúc này, ông ta nghĩ tới Mặc gia trước, cũng nhớ đến người Tiết gia cung khai một số sự thật vu cáo hãm hại Mặc gia.

Xác thực là ông ta đã oan cho Mặc gia, cũng vì lòng nghi ngờ của ông ta quá nặng, sợ rằng Mặc gia công cao át chủ, làm ra chuyện ngu xuẩn như thế kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play